Cả người Nguyễn Hạo Thần cũng lười biếng dựa vào cửa phòng tắm, mắt của anh vẫn đang nheo lại.
“Em muốn đánh răng rửa mặt sao?” Giọng nói lười biếng kia chắc chắn có thể kích thích thính giác của người ta.
Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn, ước gì giáng thẳng một bạt tai vào mặt anh, rốt cuộc người đàn ông này có biết xấu hổ không vậy?
“Nguyễn Hạo Thần, ai cho phép anh làm như thế với tôi?”
“Là em đấy, rõ ràng em là người quấn lấy anh không buông vào đêm qua đấy, có được không? Rồi sáng nay thức dậy thì định không thừa nhận sao?”
Vừa dứt lời, Nguyễn Hạo Thần dùng hai tay cởi áo ngủ của mình ra và để lộ cơ thể đầy vết tích.
Tất cả cũng là vết móng tay, trông giống như bị mèo cào vậy, cũng lờ mờ lộ ra vết máu, có thể nói là nhìn thấy thì phát hoảng.
Khi nhìn thấy những thứ này, Tô Thanh Anh cả người sửng sốt, lúc này cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào đêm qua, không phải cô đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi sao?
Sau đó chắc cô không phải lại bị mộng du nữa chứ? Nếu không thì làm thế nào để giải thích những vết thương này trên người của Nguyễn Hạo Thần.
“Nhìn xem, đây chính là kiệt tác của em vào đêm qua, cho nên tôi chỉ để lại trên cổ em vài dấu vết đã là rất tốt và nể tình lắm rồi.”
Tô Thanh Anh: …
Vậy tại sao cô lại không có chút ấn tượng gì về đêm qua?
Tửu lượng của cô trở nên tệ như thế từ khi nào vậy, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào, tửu lượng của cô chắc chắn không thể trở nên tệ như vậy.
Trong chuyện này chắc chắn có gì đó, nhất định phải tìm cách làm rõ cho chính mình!
Nhất định phải thực hiện triệt để chính sách “chắc chắn không phải do tôi làm”!
“Nguyễn Hạo Thần, tôi vẫn còn chút ấn tượng trước khi đi ngủ, tôi chắc chắn không thừa nhận những việc mình chưa từng làm qua, và những dấu vết này trên cơ thể của anh cũng không thể là do tôi làm ra, tôi xin thề với trời!
Nếu những dấu vết này trên cơ thể của anh đúng là do tôi làm thì tôi chắc chắn sẽ bị sét đánh!”
Loảng xoảng!
Khi cô vừa mới nói xong thì chậu cây cảnh nhỏ đặt trên thành bồn bỗng nhiên rơi xuống, âm thanh đó khiến cả hai sững sờ.
Tô Thanh Anh hai mắt lóe lên, bây giờ đến chậu cây cảnh nhỏ này cũng chống đối với cô sao?
Nguyễn Hạo Thần nở ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Nhìn đi, ngay cả chậu cây cảnh cũng không thể chịu nổi, đồng thời cũng chứng tỏ đây là em làm ra, em thực sự cho rằng tửu lượng của mình tốt lắm sao? Khi điên lên thì đến thì chín trâu hai hổ cũng không thể giữ nổi!”
Tại sao cô không biết tửu lượng của mình đã trở nên tệ đến vậy: “Tóm lại, vết tích thực sự của anh không phải do tôi làm ra, nói không chừng đêm qua có chị ma nào đó đến tìm anh thì sao?”
Cô đúng là hay thật, để phủ nhận, thậm chí có thể viện ra cái lý do mà đến ma cũng không tin.
Đêm qua chỉ có hai người họ trong biệt thự, ngoài cậu nhóc đã ngủ ra thì không có sự tồn tại của ai khác, cho nên những vết này trên người của anh không phải cô làm ra thì chẳng lẽ anh tự làm ra sao?
Đêm qua, vì quá nặng mùi rượu nên đã giúp cô tắm rửa.
Nhưng không ngờ cô lại đột nhiên tỉnh dậy, ban đầu tưởng rằng cô sẽ lại yên tĩnh ngủ thiếp đi, thế nhưng cảnh tượng điên cuồng lại lập tức hiện ra!
Vừa nhìn thấy anh thì lập tức bổ nhào về phía anh, hôm qua anh đập đầu xuống sàn, đừng nhắc là đau biết chừng nào, cô vừa cắn vừa kéo anh!
“Hay là em nhớ kỹ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua xem? Sau đầu của tôi u lên một cục, nếu không tin thì em có thể sờ vào.”
Cô tàn nhẫn biết nhường nào, lại đánh anh đến đầu u lên!
“À, tôi có video, tôi nhớ hôm qua tôi đã ghi lại dáng vẻ điên cuồng của em, em có muốn xem không?”
Tô Thanh Anh nửa tin nửa ngờ gật đầu, anh thực sự không phải đã ghi lại dáng vẻ điên cuồng của cô ngày hôm qua chứ?
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Nguyễn Hạo Thần cầm lấy điện thoại của mình và nhanh chóng nhập mật khẩu vào trang mật khẩu.
Mật khẩu này là những con số mà Tô Thanh Anh quen thuộc nhất, đó là sinh nhật của cô!
“Tôi chưa từng thay đổi mật khẩu này trong nhiều năm qua, vào đêm nhận giấy đăng ký kết hôn với em thì mật khẩu điện thoại của tôi chính là sinh nhật của em.
Chỉ là lâu như vậy mà em cũng chưa từng chạm vào điện thoại của tôi, càng chưa từng nghĩ tới việc mở khóa mật khẩu điện thoại của tôi.”
Khóe miệng của Tô Thanh Anh khẽ nhếch lên, lẳng lặng rời khỏi tầm mắt của mình.
Lúc đó Nguyễn Hạo Thần yêu Lâm Tiêu đến chết đi sống lại, ai lại ngờ tới mật khẩu điện thoại của anh lại cài đặt thành ngày sinh của cô chứ.
Với tình huống trước đó, hoàn toàn không thể nào nghĩ tới được.
Nguyễn Hạo Thần mở video trong điện thoại ra, giọng nói quen thuộc nhanh chóng truyền đến.
Thời gian trong đoạn video quả thực là đêm qua, Tô Thanh Anh cầm lấy một cái gối điên cuồng đuổi theo Nguyễn Hạo Thần và không ngừng đánh đập.
Có lúc còn nhảy lên người anh, khiến điện thoại rơi xuống đất.
“Vợ à, đây chính là tửu lượng mà em nói sao? Tôi có phải cần vỗ tay khen ngợi không?”
Tô Thanh Anh: …
Hành động điên cuồng nhất của cô chính là nhảy lên lưng anh rồi bắt đầu điên cuồng cắn vào cổ anh, những người không biết còn nghĩ rằng cô là một con thây ma.
Là loại chuyên ăn thịt người!
“Được rồi, tôi xin lỗi anh, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, và tôi cũng không ngờ rằng mình lại lên cơn điên sau khi say rượu, sau khi bước vào thì tôi vẫn không có chút ấn tượng nào cả.”
Nguyễn Hạo Thần sờ vào đầu mũi của mình, nụ cười trên gương mặt điển trai rất rạng rỡ.
“Biết sai thì tốt rồi, bây giờ em cuối cùng cũng chịu thừa nhận những gì em đã làm với tôi rồi sao, cho nên em tốt nhất là rút lại những lời đã thề ban nãy, nếu không, ra ngoài bị sét đánh thì phải làm sao?
Tôi không muốn nhìn thấy tiêu đề của ngày mai ghi rằng vợ cũ của Tổng giám đốc Nguyễn bị sét đánh!”
“Thôi đi, anh ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo.”
“Ở đây chỉ còn quần áo của em trước đây, không có quần áo hiện giờ của em, tôi đã nhờ người mang đến rồi, em phải đợi một lát.”
Nguyễn Hạo Thần bắt đầu trở nên chu đáo như vậy từ khi nào thế?
Sau khi đánh răng rửa mặt thì lập tức xuống nhà ăn sáng.
Tô Cảnh Nhạc liếc nhìn chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay mình: “Mẹ ơi, con đã trễ giờ đến trường mẫu giáo rồi, không biết lát nữa mẹ có muốn đưa con đến không?”
Nghe cậu bé nói vậy, Tô Thanh Anh tự vỗ vào trán mình, cô lại quên đi còn có một chuyện như vậy.
Bước tới ngồi đối diện với cậu bé: “Lát nữa mẹ sẽ tự đưa con đến trường mẫu giáo nhé.”
Cô ánh mắt sắc bén nhìn thấy chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay cậu bé, đây là kiểu đồng hồ trẻ em mà cô đã từng thấy trên tin tức. Đây hẳn là thương hiệu lớn về đồng hồ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Nguyễn thị, bán với giá cắt cổ, những người biết được còn tưởng đồng hồ của tập đoàn Nguyễn thị được khảm nạm kim cương hoặc dát bằng vàng.
Một chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm nghìn cũng không phải không có và cũng không hẳn là chưa từng thấy qua, nhưng thông thường thì loại này cũng là đồng hồ mà người lớn đeo, đồng hồ cơ của trẻ em có thể bán với mức giá này thì chắc chắn có điểm gì đó đặc biệt.
Lúc đó cô cũng không xem kỹ quảng cáo này, vì là hàng đặt trước nên cô cũng không xem kỹ.
Bây giờ nó lại được đeo trên tay của con trai cô!