Địch Như Quảng nghe thấy câu hỏi này của Nguyễn Hạo Thần, trái tim cũng run rẩy theo, khí thế của Nguyễn Hạo Thần đúng là không phải mạnh mẽ bình thường, cách một màn hình cũng có thể khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.
“Tổng giám đốc Nguyễn, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ nghĩ rằng anh không ở công ty, có một vài người đã bắt đầu tính toán theo ý mình rồi. Lúc này đám người chúng tôi mới muốn có một tổng giám đốc tạm thay thế để giữ vững cục diện.” Lúc Địch Như Quảng trả lời, lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục, đến cả trán cũng không nhịn được rịn mồ hôi.
Nếu như vì chuyện này mà Nguyễn Hạo Thần đối phó anh ta thì đảm bảo anh ta có muốn trốn cũng chẳng trốn được!
Nguyễn Hạo Thần cười khẩy: “Thế thì anh cũng quan tâm tình trạng của công ty thật đấy. Tổng giám đốc như tôi đây mỗi ngày đều đang duyệt giấy tờ, còn chưa biết công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, tin tức của các anh nhanh nhạy quá.”
Cho dù anh không có mặt ở công ty, nhưng không có nghĩa không biết được tình trạng của công ty, công ty tập đoàn cũng là công ty cũ rồi, cho dù là về mặt hoạt động hay là gì khác thì đều vô cùng ổn định, không tồn tại xuất hiện vấn đề khác.
Thứ xảy ra vấn đề không phải công ty mà là con người!
Lần này lại là một cơ hội, có thể thấy rõ được bộ mặt thật của một số người, từ đó cũng có thể loại bỏ những người có ý định khác này đi, trước giờ anh dùng người thì không nghi ngờ đã nghi ngờ thì sẽ không dùng người.
“Chi bằng anh lặp lại những lời anh vừa mới nói khi nãy lại một lần nữa, tôi muốn nghe thử xem anh lên kế hoạch và suy nghĩ cho công ty như thế nào.”
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lạnh lùng khiến mặt mày tất cả cổ đông ở đây không khỏi lóe lên vẻ hoảng loạn. Mấy ngày nay, đúng là họ đã đồng ý với đề nghị của Địch Như Quảng, nhưng ai mà ngờ được Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên xuất hiện.
Lãnh đạo cấp cao của công ty đều cúi đầu, không dám ngẩng lên. Bình thường họ đã rất sợ Nguyễn Hạo Thần rồi, huống hồ còn trong tình cảnh như thế này.
Bọn họ ai ai cũng lộ vẻ sợ hãi, chỉ lần là người tham gia vào chuyện này thì tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì!
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần không khác gì so với bình thường, nhưng đầu lông mày anh vẫn nhíu chặt lại từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ.
Người khác sẽ cho rằng anh thấy phiền muộn hoặc đang tức giận vì chuyện này, nhưng chỉ có Ngụy Toàn nhận ra rằng Nguyễn Hạo Thần đang cố gắng chịu đựng vết thương đằng sau lưng.
Nguyễn Hạo Thần ngồi dựa vào ghế sofa như thế này đương nhiên là đụng phải vết thương, muốn không đau cũng khó!
Đợi mất một lúc, không có bất kỳ ai lên tiếng, Nguyễn Hạo Thần nhìn một lượt xung quanh, nói rằng: “Mọi chuyện tạm thời giao cho Ngụy Toàn xử lý. Ai không phục thì có thể đứng ra phản bác hoặc nêu lên ý kiến của mình. Chắc mọi người cũng biết tính tôi rồi. Tôi ghét nhất là có người đâm sau lưng. Bắt đầu từ bây giờ, mọi người nhớ lấy cho tôi, trước khi tôi quay lại, Ngụy Toàn sẽ là cấp trên của mọi người. Cậu ấy có nói gì, làm gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp. Còn về hội đồng quản trị, sau khi tôi về sẽ có lời giải thích với mọi người, Đương nhiên mọi người cũng phải có lời giải thích với tôi. Nếu không thì chuyện này sẽ không có cái kết đẹp như vậy đâu.”
Lời nói này này khiến những người kia không dám thở mạnh, cả quá trình đều răm rắp nghe theo quyết định của Nguyễn Hạo Thần. Boss lớn chẳng hề hấn gì, đám bọn họ cũng phải thu lại dã tâm thôi. Nếu không, vị diêm vương này mà ra tay thì bọn họ cũng sắp sửa xuống địa ngục. Cho dù không bước cả người vào địa ngục thì cũng bước nửa bàn chân vào rồi.
“Nếu đã không có vấn đề gì nữa thì tan họp đi.” Cảm xúc của Nguyễn Hạo Thần bình tĩnh hơn nhiều, những người kia đều nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Bây giờ bọn họ nhìn thấy mặt Nguyễn Hạo Thần như nhìn thấy mặt diêm vương vậy, khiến người ta rất sợ hãi, khủng hoảng.
Đợi tất cả mọi người rời đi rồi, lúc này Ngụy Toàn mới tiến lên một bước tắt máy chiếu đi.
“Tổng giám đốc, tôi vừa nghĩ tới một vấn đề, có khi nào người đứng sau cô Tô và người đứng sau Vương Luân là cùng một người không? Mục tiêu của bọn họ vô cùng rõ ràng, đó chính là phải đoạt được tập đoàn Nguyễn Thị, bên phía cô Tô làm bí mật hơn một chút, nhưng tên Vương Luân này lại vô cùng nghênh ngang.”
Ngụy Toàn cảm thấy chuyện này vẫn hơi kỳ lạ, đương nhiên những lời nói trước đó chẳng qua chỉ là suy đoán của anh ta, nếu như sếp của hai người bọn họ đều là cùng một người, nhưng không có lý do cô Tô không quen Vương Luân, hơn nữa hình như Vương Luân cũng không quen cô Tô.
Chuyện này rõ ràng là hơi kỳ lạ!
“Cậu cứ điều tra chuyện này trước đi, còn bên Vương Luân thì tạm thời cậu đừng đánh rắn động cỏ, từ từ dẫn người đứng đằng sau anh ta ra, tôi rất muốn biết là yêu ma quỷ quái nào, lại dám có ý đồ với tập đoàn Nguyễn Thị.”
Trong mắt Nguyễn Hạo Thần chợt sáng chợt tối, khóe môi cong lên vẻ khinh bỉ, mong rằng đối phương đừng yếu quá, thường thì người yếu quá đều không có tư cách trở thành đối thủ của anh.
Vương Luân và Địch Như Quảng cùng rời khỏi công ty, sắc mặt của hai người bọn họ đều vô cùng khó coi, suýt chút nữa là bọn họ có thể thành công rồi, kết quả nửa đường lại có Ngụy Toàn nhảy ra, đúng là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Quan trọng là Nguyễn Hạo Thần không xảy ra chuyện gì cả, ban nãy trong video hình như anh có hơi gây đi một chút, nhưng sắc mặt anh vẫn rất mạnh
Sắc mặt Địch Như Quảng cũng tối sầm, hai tay chống eo, căng thẳng cắn chặt hàm, vừa quay người đã tát cho Vương Luân một bạt tai.
Tiếng tát rõ ràng kia vang vọng bên đường, Vương Luân bị tát cho hoang mang, đang bình thường đột nhiên tát anh ta một cái, có cần phải quá đáng vậy không?
Ôm lấy mặt mình, trong đôi mắt nhỏ cũng có sự tức giận, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh ta được, Địch Như Quảng thì hay rồi, bây giờ sợ là đã quy hết tất cả sai lầm lên người anh ta đúng không.
“Giám đốc Địch, anh đang làm gì vậy?” Vương Luân không cam lòng mà hỏi một câu.
“Tôi đánh anh mà anh không nhận ra sao, lúc trước là ai thề thốt với tôi rằng Nguyễn Hạo Thần đã xảy ra chuyện rồi, còn hôn mê bất tỉnh ở trong bệnh viện, nếu không phải tin tức của anh có sai sót thì hôm nay tôi cũng không mất mặt như vậy, chuyện tiếp theo các anh muốn làm thế nào thì làm, tóm lại đừng tới tìm tôi nữa.” Địch Như Quảng chẳng thể xoa dịu được nỗi giận trong lòng, bây giờ anh ta khá lo rằng một thời gian nữa Nguyễn Hạo Thần quay về rồi có thể sẽ điều tra kĩ lại chuyện này, đến lúc đó anh ta khó xử rồi.
Vương Luân cắn răng, cố gắng kìm nén để dịu đi sự phẫn nộ trong lòng mình, bây giờ còn chưa phải lúc trở mặt, hơn nữa nhiệm vụ anh G giao cho anh ta còn chưa hoàn thành, anh ta cần có một đồng bọn.
Từ tất cả những cổ đông mà anh ta quan sát, chính là sự lựa chọn phù hợp nhất, không còn ai khác!
Trước đây anh ta đã hỏi thăm những cổ đông khác rồi, ai ai cũng chẳng có dã tâm, cho dù là có dã tâm thì cũng chỉ dám để trong lòng, trong hiện thực lại chẳng dám để lộ ra chút nào.
Tóm lại lý do và cái cớ của bọn họ chính là, trước khi có tin tức xác đáng thì đừng nói những chuyện này với bọn họ nếu không kết cục sẽ chẳng đi đến đâu đâu.
Mọi người đều biết rõ thủ đoạn tàn ác của Nguyễn Hạo Thần, đương nhiên bọn họ cũng không dám mạo hiểm như vậy.
“Giám đốc Địch, anh đã tham gia vào chuyện này rồi mà vẫn cảm thấy anh còn có đường lui gì sao?”