Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 226: Chương 226: Phá giải mật mã




Mồ hôi của Tôn Tử Phàm nhỏ giọt rơi xuống, cuối cùng trên màn hình máy tính cũng xuất hiện dòng chữ hoàn tất giải mã. Anh ta nhanh chóng nhập vào tường lửa của mình, sao chép nội dung ra trước rồi khôi phục lại mật mã là được.

Bây giờ cứ để ba người kia ở đó đối phó với tường lửa của anh ta đi, đến khi bọn họ đối phó xong thì anh ta cũng sao chép nội dung xong rồi.

Thấy thời gian trôi qua từng phút một, mà tiến độ sao chép chỉ mới chạy được một nửa vì bị ảnh hưởng bởi việc chặn tín hiệu.

Không biết hiện tại mấy người kia còn ầm ĩ bên dưới không nữa, nếu không thì anh ta có thể mở tín hiệu, như vậy tốc độ sao chép có thể tăng nhanh gấp mấy lần.

Bất giác quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, cuối cùng tắt thiết bị chắn tín hiệu đi.

Quả nhiên vừa mở ra, tốc độ sao chép lập tức tăng nhanh hơn gấp đôi, xem ra nội dung bên trong vẫn còn rất nhiều, nếu không tốc độ sao chép sẽ không chậm như vậy.

Johan ngồi trên ghế phụ, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, cực kì gây chú ý bên trong khoang xe yên tĩnh.

Thấy là người bên kia gọi đến, bèn lập tức nghe máy.

“Có việc thì nói nhanh, nếu không có việc thì cúp máy.”

“Xảy ra chuyện rồi, Tôn Tử Phàm lại muốn giải mật mã USB, anh ta dựng cho chúng ta một bức tường lửa, nếu muốn thông qua thì phải cần một khoảng thời gian nhất định. Không phải bây giờ anh đang ở bên đấy à? Hiện tại lập tức qua đó quấy nhiễu Tôn Tử Phàm đi, không được để anh ta giải mã thành công!”

Sau khi nghe xong những lời này, Johan lập tức cúp điện thoại, bây giờ ông ta đã tức giận đến mức muốn giết người luôn rồi, ông ta lớn hơn Tôn Tử Phàm vài tuổi mà nhỉ.

Theo vai vế mà nói, Tôn Tử Phàm là tiểu bối của ông ta, ông ta là tiền bối mà lại chịu thiệt ở chỗ tiểu bối, thật không biết nên đặt mặt mũi vào đâu nữa.

Chắc chắn hôm nay Tôn Tử Phàm biết bọn họ tới, nên mới thiết lập cái công tắc điện linh tinh quỷ quái gì đó, sau đó còn mở mấy tia hồng ngoại kia ra nữa.

Cho rằng bọn họ thật sự xông qua từng cơ quan, hết cửa này đến cửa khác à?

“Mau quay lại, sau khi quay lại, bất kề bọn mày dùng thủ đoạn gì, nói chung là cố gắng hết sức quấy nhiễu Tôn Tử Phàm cho tao, tuyệt đối không thể để cậu ta giải ra mật mã của USB, nếu không mấy đứa bọn mày đều xong đời!”

Giọng của Johan vô cùng lớn, hoàn toàn có thể nghe ra ông ta tức giận đến mức nào.

Cả ba chiếc xe cùng quay đầu lại, tốc độ cũng nhanh giống nhau.

Đại ca của bọn họ đã tức giận, cho nên bọn họ không thể chậm trễ công việc nữa, nếu không bản thân sẽ gặp tai ương mất.

Ngay lúc bọn Johan quay lại, bên Tôn Tử Phàm cũng đã hoàn tất sao chép, anh ta nhanh chóng rút USB ra khỏi máy tính của mình.

Sau khi rút ra, toàn bộ chương trình và tường lửa mà anh ta nhập vào sẽ tự động biến mất!

Mà ba hacker ở nước ngoài cũng có hơi ngơ ngác, tại sao tường lửa lại tự động biến mất?

Hơn nữa cũng không có âm thanh nhắc nhở xâm nhập mật mã, nói cách khác, rất có thể Tôn Tử Phàm đã rút USB ra nên những âm báo này mới biến mất.

Xem ra bọn Johan đã thành công quấy nhiễu Tôn Tử Phàm rồi.

Nhưng mà đều không phải, bọn họ không hề biết Tôn Tử Phàm đã thành công sao chép tất cả các dữ liệu bên trong!

Nếu biết thì chắc sẽ tức đến ói máu mất.

Ba người đấu với một người mà còn bị gài bẫy, lần mất mặt này đúng là có hơi lớn.

Tôn Tử Phàm mở những tài liệu đã sao chép ra rồi nhìn sơ qua một lượt. Quả nhiên nội dung bên trong cực kì quan trọng, tuyến đường hàng không mà bọn họ giao dịch thường xuyên nhất, còn có cả danh sách một vài khách hàng cố định,... Toàn bộ đều được ghi chép trong này.

Nếu giao những nội dung này cho cảnh sát, có lẽ mọi chuyện sẽ rất thú vị.

Nhưng anh ta sẽ không làm vậy, mọi người đều lăn lộn trên cùng một đường, không cần phải làm việc tuyệt tình như thế, nếu không sau này sẽ không dễ gặp nhau nữa.

Hơn nữa cũng không cần kết quá nhiều kẻ thù, nếu không một ngày nào đó chết đột ngột lại hoàn toàn không biết hung thủ là ai, như vậy sẽ cực kỳ xấu hổ.

Người mặc đồ đen đẩy cửa đi vào: “Cậu chủ, không lâu trước những người đó đã rời đi rồi, không biết tại sao lại đột ngột quay lại, hơn nữa điệu bộ của bọn họ bây giờ như muốn bắt đầu làm ầm ĩ vậy.

Có phải bọn họ đã phát hiện ra cái gì rồi không, hay là nói, bọn họ đã phát hiện ra cậu chủ đang giải mật mã của cái USB này rồi sao?”

“Có lẽ lúc đầu bọn họ không hề phát hiện tôi đang giải mật mã của USB, nhưng sau đó bọn họ ra khỏi phạm vi của bộ chắn tín hiệu, nhất định ba hacker ở nước ngoài của bọn họ sẽ gọi điện cho Johan, bọn họ nhận được tin thì hiển nhiên sẽ quay lại.

Lúc giải mật mã, tôi đã thiết lập cho bọn họ một bức tường lửa, nếu bọn họ muốn công phá thì cần một khoảng thời gian nhất định. Trong khoảng thời gian đó, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quan trọng.

Nếu động tác của bọn họ chậm một giây, tôi hoàn toàn có thể nhân cơ hội để hoàn tất giải mã, họ đang lo lắng tới tình huống này. Vậy nên sau khi điện thoại của Johan có thể kết nối, trước tiên phải bảo họ quay lại để quấy nhiễu hành động của tôi.

Nhưng thật không may, tôi đã giải được mật mã của cái USB này rồi, chỉ có thể nói họ đã chậm một bước!”

Người mặc đồ đen nhìn Tôn Tử Phàm, trong mắt toát lên vẻ kính nể không quá rõ ràng. Kỹ thuật hacker của cậu chủ nhà bọn họ không phải lợi hại bình thường đâu, một đấu ba mà cuối cùng vẫn toàn thắng!

Xem ra kỹ thuật hacker của cậu chủ lại tiến bộ không ít, xứng đáng là người giỏi nhất trong giới hacker!

“Bây giờ cậu có thể đi tắt tất cả các vật cản, lúc vừa mới tới, chắc lòng tự tin của bọn họ bị bào mòn không ít đâu nhỉ, vào cửa mà vẫn còn nhiều cơ quan nguy hiểm như vậy, chắc chắn không thể nào tưởng tượng ra nổi cảm giác nghẹn khuất trong lòng.”

“Vâng.”

Người mặc đồ đen đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Tôn Tử Phàm sao chép những tài liệu đó vào một cái USB khác, phòng lỡ những người đó xâm nhập vào máy tính của anh ta để kiểm tra gì đó. Tuy máy tính của anh ta được thiết lập tường lửa rất mạnh, nhưng ba hacker bên kia cũng không phải là tay mơ, nếu bọn họ muốn phá tường lửa của anh ta, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Anh ta vẫn cẩn thận một chút thì hơn.

Sau khi hoàn tất sao chép thì cất USB của mình đi, các tài liệu trên máy tính đã trống trơn.

Cầm lấy cái USB nhỏ màu đen mà Johan muốn rồi bước ra khỏi phòng với tâm trạng rất vui vẻ.

Anh ta tò mò nội dung bên trong từ rất lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng giải ra, cho nên khỏi phải nói tâm trạng thoải mái bao nhiêu.

Thật ra hạnh phúc của đàn ông bọn họ rất đơn giản, đó là đi khiêu chiến chuyện mình không thể hoàn thành, nếu như khiêu chiến thành công thì nhất định có thể vui vẻ vài ngày luôn.

Ví dụ như tình huống hiện tại của Tôn Tử Phàm vậy!

Nói thật, mật mã này rất khó, có thể giải ra được, trong lòng anh ta cũng có cảm giác thành tựu nhất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.