Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 206: Chương 206: Thủ phạm là người khác




Lời của Ngụy Toàn khiến cho sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lập tức biến đổi. Thì ra ngay từ ban đầu anh đã hiểu lầm cô, chính thành kiến trong lòng nên mới mãi hiểu lầm cô như thế, và cũng không có ý định đi tìm chân tướng.

Giờ nỗi hối hận muộn màng đã xuất hiện trong anh, khi muốn tìm lại chân tướng thì mới phát hiện rằng mình vẫn luôn trách lầm người bấy lâu nay.

“Tôi đã tìm được camera giám sát ở một góc chết, xuất ra hình ảnh giám sát của khi đó, nhưng chất lượng hình ảnh đã bị hao tổn và bị phai mờ, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra đó là bóng lưng của cô Tô.

Khi nhà họ Nguyễn bị cháy, cô ấy vừa lái xe từ một hướng khác tới đó. Hơn nữa, lúc đó cô ấy vô cùng lo lắng đứng ở ngoài cửa nhà họ Nguyễn. Việc đầu tiên cô ấy làm là gọi cứu hoả, sau đó hẳn là nghe thấy tiếng kêu cứu nên lập tức xông vào.

Sau đó thì thấy cô Tô kéo anh ra ngoài, lúc đó trên người cũng đã bén lửa rồi. Sau khi cô ấy dập lửa thì lại một lần nữa xông vào, cứu cả cô Lâm ra ngoài, sau đó thì ngã xuống đất hôn mê, điều quan trọng là…”

Ngụy Toàn lén lút liếc nhìn sắc mặt của anh. Anh ta không biết có nên nói những lời sau cùng hay không, vì khi nói ra thì Tổng giám đốc chắc chắn sẽ chất vấn cô Lâm.

“Điều quan trọng là gì? Nói thì nói hết cả câu đi.”

“Điều quan trọng là sau khi cô Tô ngất đi, cô Lâm đã tỉnh lại!”

Nghe vậy, nắm đấm của Nguyễn Hạo Thần âm thầm siết chặt lại.

Cho nên ý anh ta muốn nói là Lâm Tiêu đã tỉnh táo ngay từ ban đầu, căn bản không hề ngất đi.

Vậy tại sao cô ta còn phải gạt anh, giả làm người thực vật nằm trên giường bệnh ba năm trời? Cũng đã ở trong bệnh viện suốt ba năm, bao gồm cả việc bảo bác sĩ cùng giấu giếm, anh quả đã xem thường năng lực của cô ta rồi.

“Còn về việc ai là người phóng hỏa thì tôi cần phải điều tra thêm mới có thể biết được.”

“Tốt, cậu đã vất vả rồi.”

Ngụy Toàn gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng.

Vào khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại thì cả văn phòng cũng trở nên yên tĩnh.

Loại cảm giác trống rỗng kia khiến Nguyễn Hạo Thần cảm thấy hoảng hốt.

Vụ cháy đó là kỉ niệm mà anh không muốn nhớ lại nhất, nhưng suy cho cùng thì anh vẫn phải đối mặt với sự thật.

Không phải Tô Khiết phóng hỏa, thủ phạm là một người khác!

“Con đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người rồi.”

Giọng nói non nớt từ sau lưng anh truyền đến, điều này khiến lòng Nguyễn Hạo Thần rung động dữ dội.

Cậu nhóc này tỉnh lại nhanh như vậy sao? Hơn nữa còn nghe thấy cuộc đối thoại của anh với Ngụy Toàn.

“Ừm.”

Anh quay người lại bình thản trả lời cậu bé một câu sau khi suy nghĩ cẩn thận.

“Cho nên về đám cháy của nhà họ Nguyễn, thật ra là một thủ phạm khác gây nên. Nhưng sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, chú muốn điều tra ra thủ phạm thật sự sẽ vô cùng khó.”

Nguyễn Hạo Thần im lặng. Muốn điều tra ra hẳn sẽ có một vài khó khăn, nhưng không thử sao biết?

Chỉ cần là bằng chứng phạm tội, bất kể thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng nó cũng sẽ để lại một ít dấu tích.

“Bố biết, nhưng cho dù có khó khăn đến mấy thì cũng phải điều tra ra, bằng không thì cái chết của ông bà nội con chính là vô nghĩa. Nếu như vậy thì họ làm sao có thể yên lòng nơi chín suối chứ?”

Tô Cảnh Nhạc nhìn anh, không nói thêm gì nữa.

Đổi lại là ai thì cũng không thể chấp nhận được sự thật như vậy. Bố mẹ của mình đột nhiên mất mạng trong biển lửa, mà còn không để lại một dấu hiệu nào.

“Chỉ mong chú có thể sớm điều tra ra thủ phạm là ai.”

“Ừm, sẽ điều tra ra thôi!”

Cúi mắt xuống nhìn chằm chằm vào cậu bé: “Con bây giờ có đói bụng không? Hoặc là muốn đi đâu chơi?”

Tô Cảnh Nhạc cắn ngón tay của mình, dáng vẻ khuôn mặt nhỏ suy nghĩ vô cùng đáng yêu.

Cậu bé dường như đã nghĩ ra điều gì đó: “Con muốn đến Game Zone chơi.”

“OK!”

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đồng ý. Hiện giờ việc lấy lòng con trai anh là vô cùng quan trọng, cho nên lời của cậu bé chính là nói gì được nấy.

Bất kể cậu bé nói cái gì, chỉ cần đồng ý là được rồi.

Tô Cảnh Nhạc vui vẻ chạy đến trước mặt sofa, cất máy tính xách tay của mình vào, chỉ là vẫn chưa đeo lên lưng thì Nguyễn Hạo Thần đã lên tiếng.

“Chúng ta đi chơi chứ đâu phải đi làm, tại sao con phải đeo một cái balo lớn như vậy chứ? Với lại con không thấy mệt sao?”

Nói như vậy không sai, nhưng đây chính là máy tính bảo bối của cậu bé, cậu muốn mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.

Nhưng nếu đến Game Zone chơi, mang theo một cái balo lớn như vậy đúng là hơi phiền phức, hay là để ở đây trước cũng được mà.

Dù sao cũng không có khả năng sẽ có người cầm hoặc trộm đi. Nếu xảy ra vấn đề gì, cùng lắm thì lại bảo người họ Nguyễn mua cái khác cho cậu bé là được rồi.

Thế là cậu bé dứt khoát đặt balo của mình xuống: “Trong đây đang đựng máy tính bảo bối của con, nếu con trở về mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn hoặc là bị trộm đi thì chú nhất định phải đền lại cho con.”

Nguyễn Hạo Thần hai tay chống nạnh, cũng đến lúc này rồi mà vẫn không quên tính toán anh. Không hổ là con trai anh, đúng là có phong thái năm xưa của mình.

“Được rồi, nếu máy tính để ở đây mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn hoặc mất đi, bố chắc chắn sẽ tìm cách mua lại một cái giống hệt như vậy cho con. Bây giờ có thể yên tâm khởi hành rồi chứ?”

Tô Cảnh Nhạc tỏ ra vô cùng hài lòng. Nếu là mẹ của cậu bé thì sẽ không cho cậu ngang bướng như vậy, người họ Nguyễn này đúng là vâng lời răm rắp với cậu bé.

Nếu Nguyễn Hạo Thần biết được Tô Cảnh Nhạc xưng hô với anh như vậy thì chắc chắn sẽ phiền muộn không chút do dự.

Hai bố con cùng lên đường, nhưng sau khi xuống tầng một thì Tô Cảnh Nhạc không muốn đi bộ.

Đứng yên tại chỗ giang hai tay ra, lặng lẽ chờ Nguyễn Hạo Thần quay đầu lại, cậu vừa rồi đúng là ngốc nghếch mà, rõ ràng có xe miễn phí mà cậu lại muốn đi bộ, đây không phải là não bị úng nước đấy chứ?

Nguyễn Hạo Thần đi một hồi thì đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình không có tiếng, quay đầu lại thì nhìn thấy nơi đó vẫn còn bóng dáng của cậu nhóc.

Anh lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy cậu bé đứng ở cửa thang máy giang hai tay ra, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm

Động tác tay như vậy khiến người ta liền hiểu rằng, đây chính là muốn được bế mà.

Anh bất lực lắc đầu, sải đôi chân dài của mình đi qua.

Lúc này, rất nhiều nhân viên ra vào cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy. Con trai của Tổng giám đốc đúng là đáng yêu vô đối, hơn nữa lại rất đẹp trai.

Nếu để debut thì chắc chắn sẽ nổi tiếng!

Nhưng với điều kiện như vậy của hoàng tử nhỏ thì còn debut làm gì?

Trừ khi đó là sở thích của hoàng tử nhỏ. Căn bản là những việc như debut diễn xuất ca hát đúng là rất mệt mỏi, cho nên có điều kiện tốt thì cần gì phải làm vậy đâu?

Hai cô gái ở quầy lễ tân nhìn chằm chằm. Tổng giám đốc đúng là quá đẹp trai, nhưng hoàng tử nhỏ thì thật sự vừa đẹp trai vừa đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to quyến rũ đó, lúc cười lên, bên trong giống như có sao trời vậy.

Rất đẹp!

Nguyễn Hạo Thần đi đến trước mặt cậu bé rồi bế cậu lên.

Tô Cảnh Nhạc cười đắc chí: “Nói ra thì, chú đối xử với con tốt như vậy, mà con mãi không chấp nhận chú, chú không cảm thấy đây là một chuyện rất thiệt thòi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.