Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 326: Chương 326: Tô Thanh Anh tham dự cuộc họp cổ đông Nguyễn Thị




“Tự em muốn đi tìm chị ấy.”

Triều Dã cũng không giấu giếm. Nếu đại ca đã biết thì cậu ta giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng chỉ vô ích mà thôi.

“Đại ca, em tìm chị dâu để hỏi tại sao chị ấy lại đối phó tập đoàn Nguyễn Thị, không hề gì tới những chuyện khác.”

Ánh mắt Triều Dã sáng quắc nhìn bóng lưng của Nguyễn Hạo Thần, cũng không có chút áy náy nào.

Nguyễn Hạo Thần xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người cậu ta, nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

Triều Dã không khỏi nghi hoặc trong lòng. Nếu đã biết chị dâu có ý định đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị, chẳng lẽ đại ca không chuẩn bị kế hoạch đề phòng gì sao?

Hay là cứ để chị dâu tùy ý làm bậy như vậy, cảm giác như đại ca muốn đưa tập đoàn Nguyễn Thị cho chị dâu chơi nát thì mới thoải mái vậy.

Giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Đại ca, chẳng lẽ chúng ta cứ để yên như vậy sao?

Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, cúi đầu nhìn ly nước trên bàn, không thèm liếc cậu ta lấy một cái: “Vậy chẳng lẽ cậu còn muốn đối phó cô ấy à?”

Triều Dã không nói tiếp nữa. Anh còn không có ý định đối phó, vậy em sốt ruột làm gì?

“Bây giờ cậu đi thu xếp và thông báo một chút, ngày mai sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông, tôi muốn thông báo một số việc.”

“Vâng.”

Chắc hẳn hiện giờ Tô Thanh Anh đang nắm giữ rất nhiều cổ phần trong tay, nhưng tiếp theo cô sẽ làm gì?

Mà rốt cuộc người sau lưng cô có ân oán thế nào với tập đoàn Nguyễn Thị, nếu không thì tại sao lại cố chấp đối phó như vậy?

Ba giờ chiều ngày hôm sau, hội nghị cổ đông được tiến hành một cách thuận lợi.

Không ít cổ đông thắc mắc lần này Nguyễn Hạo Thần muốn tuyên bố chuyện gì. Hiện giờ cách cuộc họp cổ đông lần trước không lâu, đột nhiên gấp gáp như vậy, không phải công ty xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Lúc Nguyễn Hạo Thần đi vào, tất cả mọi người lập tức dừng bàn tán.

Cuộc họp lần này chủ yếu nói về chuyện bán cổ phần công ty. Chỉ là khi hội nghị tiến hành được một nửa, cửa phòng họp đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra.

Tất cả mọi người nhìn qua và thấy Tô Thanh Anh rất hiên ngang đi vào, trên người khoác một chiếc áo khoác âu phục đen, trong tay cầm túi xách màu bạc, trang điểm cực kì tinh xảo.

Mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng vào người cô. Anh đoán hôm nay cô có thể tới, cũng có thể không tới, dù sao cổ phần trong tay cô đều do người khác thu mua hộ, không đặt dưới danh nghĩa của cô.

Thế nên cô có tới cuộc họp cổ đông này hay không cũng không sao cả, đến thì cũng chỉ là đi lướt mà thôi.

“Có lẽ ở đây có rất nhiều người không biết tôi nhỉ? Vậy tôi tự giới thiệu trước nhé. Tôi là Tô Thanh Anh, chắc cũng có vài người không xa lạ gì.

Hiện tại tôi đang là phó tổng giám đốc của tập đoàn DN, hơn nữa còn may mắn được trở thành một trong những cổ đông của tập đoàn Nguyễn Thị. Ngoài tổng giám đốc Nguyễn ra, tại cuộc họp cổ đông này, tôi là người có quyền lên tiếng nhất.” Cô hiểu khá rõ về cổ đông của tập đoàn Nguyễn Thị, ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần, cô chính là cổ đông lớn nhất.

Nghe vậy, có không ít người đưa mắt nhìn nhau và bàn tán sôi nổi.

Lúc trước, bọn họ có ý kiến rất lớn đối với việc Tô Thanh Anh làm việc ở tập đoàn Nguyễn Thị, cho rằng cô là phó tổng giám đốc tập đoàn DN, chắc chắn có mục đích gì đó mới làm ở nơi này.

Đến lúc đó, nếu chuyện cơ mật của công ty bị lộ ra ngoài, vậy bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ cô đầu tiên.

Tất cả mọi người đều mong cô rời khỏi tập đoàn Nguyễn Thị, khó lắm mới đi mà bây giờ lại trở về, hơn nữa còn lấy thân phận cổ đông.

Nghe ý trong lời cô vừa nói ban nãy, hẳn là cô đang nắm giữ số cổ phần rất cao, ít nhất là cao hơn tất cả những người ở đây, ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần.

Ngồi xuống vị trí bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, trợ lý mới Lam Hằng đứng phía sau anh, trong tay cầm một túi văn kiện, dáng vẻ rất tuấn tú.

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần dần sâu hơn, tầm mắt đảo qua người Lam Hằng. Trợ lý vậy mà lại là một người đàn ông tuấn tú như vậy!

Tầm mắt quay về trên người cô: “Nếu em tới trễ thì không có tư cách tham gia cuộc họp này. Từ trước đến nay, công ty chúng tôi luôn có một quy định, đó là nếu có người đến trễ cuộc họp cổ đông, vậy người đó sẽ không có tư cách tiến vào nơi này.

Trừ khi là cuộc họp tiếp theo. Vậy nên, em tới muộn, có thể ra ngoài rồi.”

Tô Thanh Anh:...

Sao cô lại không biết có quy định như vậy chứ. Cô là cổ đông chứ không phải nhân viên cấp cao của công ty, cho dù đến muộn thì có làm sao?

Rõ ràng Nguyễn Hạo Thần đang nhắm vào cô!

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên nụ cười hời hợt, vẻ mặt rất ngả ngớn.

Trên người cô luôn có một khí chất cực kỳ quyến rũ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Nguyễn Hạo Thần cảm thấy đây hoàn toàn là ngang ngược và bá đạo.

Tô Thanh Anh chống cằm, thản nhiên cười nói: “Không phải tổng giám đốc Nguyễn cho rằng tôi là sự một uy hiếp nên mới đột nhiên đưa ra quy định như vậy đấy chứ? Điều này không hợp với tác phong của tổng giám đốc Nguyễn anh.”

“Chỉ cần có thể kìm hãm được em, không có gì là hợp hay không hợp cả.” Nguyễn Hạo Thần cười xấu xa, nhưng cảm xúc trong mắt rất phức tạp.

Anh nói như vậy cũng đã chứng minh lập trường của mình. Bắt đầu từ giờ phút này, hai người chính thức đứng ở hai phía đối lập nhau.

Nhưng dù thế nào thì Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến cô.

Tô Thanh Anh vẫn tươi cười như trước, nhưng gượng gạo hơn ban nãy một chút. Ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần cũng hơi lóe lên.

Nguyễn Hạo Thần đứng lên, thản nhiên nói: “Cuộc họp hôm nay tạm thời kết thúc ở đây. Tan họp, mọi người muốn đi đâu thì đi đi.”

Sau khi anh dẫn đầu rời đi, Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh, bỗng nhiên cực kì tò mò, vết thương của anh đã khỏi hẳn rồi sao?

Thế mà có thể đi như không có việc gì như vậy!

Sắc mặt của tất cả cổ đông đều không tốt lắm, nhưng vẫn im lặng rời khỏi phòng họp. Cuối cùng chỉ còn lại Tô Thanh Anh và Lam Hằng.

“Phó tổng giám đốc, chúng ta không trở về sao?”

“Trở về?” Tô Thanh Anh khẽ nỉ non hai chữ này, sau đó cười nói: “Vội về cái gì, rốt cuộc mục đích tới đây của chúng ta hôm nay là gì? Đó là đến xem sắc mặt khác của Nguyễn Hạo Thần. Nhưng hiện tại chúng ta chứ đạt được mục đích mà, sao có thể dễ dàng quay về như vậy được?

Hơn nữa tôi cũng không phải là người nói bỏ là bỏ. Cậu về công ty xử lý công việc trước đi, tôi ở đây đi dạo một chút, có việc gấp gì quan trọng thì chờ tôi về rồi nói sau.”

Dứt lời, Tô Thanh Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi xách của mình ra rồi rút một điếu tự mình châm lửa, sương khói lượn lờ, mù mịt giữa người cô.

Thấy thế, Lam Hằng cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể sải bước rời đi.

Phó tổng giám đốc Tô chắc chắn là người phụ nữ khó nhìn thấu nhất mà cậu ta từng gặp. Cậu ta hoàn toàn không thể đoán được cô đang nghĩ gì, hoặc là muốn làm gì vào giây tiếp theo.

Dù sao tâm tư vô cùng kín đáo và khó đoán, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân cô có thể trở thành một nữ giám đốc cấp cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.