Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Anh thấy Tôn Tử Phàm như thế này, cô hoàn toàn mờ mịt, không biết phải làm sao, Tôn Tử Phàm tức giận hình như hơi đáng sợ.
Tôn Tử Phàm lạnh lùng nhìn cô, đặc biệt là dấu vết trên cổ cô, anh ta cảm thấy rất gai mắt!
Gai đến mức mắt cũng đau mà tim cũng đau!
“Bây giờ em có thể nói thật cho anh biết dấu vết trên người em rốt cuộc là sao không? Anh biết việc này là do ai làm, nhưng anh vẫn muốn nghe em giải thích.” Tôn Tử Phàm nhíu mày nói, bây giờ anh ta thật sự rất muốn đưa cô đi, đưa đến chân trời góc biển, giấu kín cô lại.
Tô Thanh Anh nhất thời không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa việc này cô cũng thật sự không cần phải giải thích.
Cô cúi đầu im lặng, không nói năng gì.
Tôn Tử Phàm thấy dáng vẻ này của cô, đá mạnh vào cái bàn, sau đó quay người bỏ đi. Phòng làm việc thoáng cái im phăng phắc, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Tô Thanh Anh chán nản ngồi xuống, việc liên quan đến vấn đề tình cảm, cô thật sự không thể miễn cưỡng. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn coi Tôn Tử Phàm như anh trai của mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm.
Cô biết tâm tư của Tôn Tử Phàm, cũng từng từ chối anh ta, nhưng không hề có chút tác dụng nào hết!
Cô giơ tay chạm vào chiếc dây chuyền đeo trên cổ mình, chìm vào suy tư.
Trong ấn tượng của cô, Tôn Tử Phàm luôn là một người rất ôn hòa, không bao giờ ép buộc cô làm bất cứ việc gì. Cho dù cô có gây chuyện lớn cỡ nào, anh ta cũng sẽ chỉ im lặng giúp cô giải quyết gọn gàng hậu quả sau đó.
Nhưng hôm nay, anh ta thật sự đã khiến cô rất bất ngờ. Phải chăng là vì vừa mới về nước, vẫn chưa nghỉ ngơi cẩn thận, thế nên anh ta mới gắt gỏng như thế?
Lúc mà cô đang tiếp tục suy tư, cửa phòng làm việc lại đột nhiên bị người ta đẩy ra, Tôn Tử Phàm cúi đầu đứng ở cửa, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng.
Tô Thanh Anh ngây người nhìn anh ta, hay là anh ta để quên thứ gì?
“Tiểu Anh, xin lỗi, lúc nãy là do tâm trạng của anh quá kích động, không phải là anh cố ý quát em như vậy đâu. Vừa nãy anh đá vào bàn của em, nó không bị hỏng chứ? Nếu hỏng thì để anh đền cho em!”
Tô Thanh Anh: …
Anh ta đột nhiên phát điên cái gì vậy?
Tôn Tử Phàm cúi đầu đi vào, vừa nãy sau khi xông ra ngoài, anh ta mới phát hiện tâm trạng của mình quá kích động, hơn nữa ăn nói cũng ác liệt khác thường.
Đây là lần đầu tiên anh ta bộc lộ tâm trạng tiêu cực của mình ra trước mặt Tiểu Anh. Anh ta nhất định phải quay lại giải thích, bằng không Tiểu Anh tưởng anh ta là một người đàn ông sẽ bạo lực gia đình thì phải làm sao?
Thế thì chẳng phải sau này anh ta sẽ càng khó có cơ hội theo đuổi cô hay sao?
Nghĩ đến vấn đề này, Tôn Tử Phàm lập tức quay đầu trở lại, thế nên mới có tình huống vừa nãy.
Tô Thanh Anh chậm chạp không nói năng gì, trong lòng Tôn Tử Phàm càng thêm hổ thẹn. Xảy ra chuyện như vậy chắc chắn cũng không phải là điều mà cô mong muốn, anh ta cần gì phải trút mọi sai lầm lên người cô cơ chứ.
Huống chi, trong việc này, Nguyễn Hạo Thần là người sai nhiều nhất!
“Anh biết là lúc nãy tâm trạng của anh quá kích động, do đó mới nói chuyện với em bằng giọng điệu như vậy. Tiểu Anh, anh biết sai rồi, hôm nay anh vừa mới về nước, ngồi máy bay lâu quá, thế nên khó tránh khỏi việc tâm trạng có phần không ổn định.”
“Em tha thứ cho anh lần này nhé, sau này anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Cho dù có như vậy, thì cũng phải đợi sau khi chúng ta kết hôn… À không đúng, anh tuyệt đối không thể nào làm như vậy nữa.” Tôn Tử Phàm ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nói lại.
Nhưng Tô Thanh Anh đã nghe thấy hết rồi, cái gì mà đợi sau khi chúng ta kết hôn thì mới như vậy cơ?
Hai người bọn họ có thể kết hôn sao?
Có thể, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại!
Tô Thanh Anh bất lực nói: “Anh vừa xuống máy bay nên chắc là rất mệt, anh về nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta sẽ đi ăn cơm với nhau sau.”
Nghe đến đây, Tôn Tử Phàm vô cùng sung sướng ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ.
Chỉ nghe thấy cô tiếp tục nói: “Em cũng hiểu anh, thế nên lúc nãy anh có tâm trạng như vậy, em sẽ không trách anh. Chỉ có điều… Mà thôi, anh về nghỉ ngơi cho cẩn thận trước đi đã.” Cô định nói là anh đừng nghĩ về cô nữa, cô không có cách nào cho anh một tương lai chắc chắn được.
“Được, vậy anh về nghỉ đây, tối nay anh sẽ đợi điện thoại của em.”
Tô Thanh Anh gật đầu.
Sau khi Tôn Tử Phàm rời khỏi phòng làm việc, nụ cười vừa nãy thoáng cái lạnh xuống, đồng thời trong lòng càng thêm bất lực, thở dài một hơi.
Rốt cuộc anh ta phải làm sao mới có thể khiến cô động lòng đây?
Tốn mất thời gian một tiếng để trở về biệt thự của mình, Tôn Tử Phàm đang định đi tắm rửa thì ông của anh ta gọi điện thoại đến.
“Sao vậy ạ? Con vừa hạ cánh nên mệt lắm, có việc gì chúng ta nói sau đi.” Tôn Tử Phàm trực tiếp nói rõ ý của mình, ông cụ tìm anh ta tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Không phải bảo anh ta sinh chắt cho mình thì là mình muốn được ôm chắt!
“Thằng oắt thối, con đừng cúp máy vội, ông có chuyện vui nói với con đây, đảm bảo con sẽ thích!”
Lời nói của ông khiến Tôn Tử Phàm nhíu mày, chuyện vui?
Trong tình huống hiện tại thì có chuyện vui gì được?
“Ông định kiếm bà kế cho con à? Nếu là vậy thì con chúc mừng ông, đây đúng là chuyện vô cùng đáng mừng đó.” Tôn Tử Phàm không nhanh không chậm nói, vẻ mặt mệt mỏi rã rời dần lộ ra.
Ông cụ Tôn nghe anh ta nói vậy, thật sự chỉ muốn trèo qua đường dây mạng sang tát cho anh ta một phát, bao nhiêu tuổi rồi mà sao vẫn không biết ăn nói gì thế.
Ông cụ nói lời sâu xa: “Bây giờ cuối cùng ông cũng hiểu tại sao mày lại độc thân rồi, không phải tại con bé Tiểu Khiết, mà là bởi vì bản thân mày có vấn đề rất lớn.”
“Nghe mày nói chuyện ngứa tai như vậy, có cô gái nào mà không thích lời ngon tiếng ngọt đâu chứ, cứ như mày thì đáng đời độc thân suốt đời thôi con.”
Tôn Tử Phàm: …
Rốt cuộc anh ta đã làm sai điều gì?
Không dưng lại bị ông cụ châm chọc một trận.
“Con gái theo đuổi con xếp hàng từ trung tâm thành phố ra đến ngoại ô đấy, chẳng qua là con không thích mà thôi.” Tôn Tử Phàm phản bác lại lời nói của ông cụ.
“Hừ!” Ông cụ hừ lạnh một tiếng, “Rốt cuộc là mày không thích hay là người ta không thèm để mắt đến mày? Lại còn xếp hàng từ trung tâm thành phố ra đến ngoại ô, mày cứ nằm mơ đi.”
“Ông cũng không rảnh nói nhảm với mày nữa, ông đã sắp xếp cho mày một cô gái, con bé sắp đến thành phố Giang Thành rồi, mày chuẩn bị ra sân bay đón đi.”
“Nếu con bé Tiểu Khiết mà thích mày thì đã sớm kết hôn với mày rồi, sẽ để mày chờ đến tận bây giờ sao? Mày đừng lún quá sâu vào chuyện tình cảm, cẩn thận không thoát ra được.”
Ông cụ nói lời sâu xa, con bé Tiểu Khiết đúng là một cô gái tốt, ông cũng không phải người có tư tưởng cổ hủ. Ông không chê Tiểu Khiết từng kết hôn sinh con, suy cho cùng số phận của đứa trẻ ấy cũng quá gian khổ.
Vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy, đúng là một cô bé đáng thương.