Trong nhà ăn, Nguyễn Hạo Thần gọi cho cậu một phần ăn cân bằng dinh dưỡng.
Triều Dã im lặng ăn đồ ăn của mình, hoàn toàn không hứng thú với việc hai bố con bọn họ đang nói gì. Ngoài trò chơi thì vẫn là trò chơi thôi, hoặc là một vài vấn đề về máy tính.
Cậu ta không thể không thừa nhận thằng nhóc này rất hiếu học, đặc biệt là ở phương diện máy tính.
“Nguyễn Hạo Thần, vết thương trên người bố đã đỡ hơn chút nào chưa?” Giọng nói non nớt của Tô Cảnh Nhạc bỗng thốt lên một câu như vậy khiến Triều Dã và Nguyễn Hạo Thần đều không nhịn được mà dừng lại một chút.
Nguyễn Hạo Thần tỏ ra như không có việc gì, nói: “Tuy vết thương trên người bố vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng không còn nghiêm trọng như trước nữa, nếu không thì bố cũng không thể ngồi bên ngoài ăn cơm với con được.
Nhưng bố nghĩ con cần phải biết một chuyện, bố là bố của con, con có thể gọi một tiếng bố không? Đừng lúc nào cũng gọi tên bố, quá xúc phạm, biết chưa?”
Nói xong, Nguyễn Hạo Thần bèn uống một ngụm nước ấm.
Tô Cảnh Nhạc nhìn anh, thuận tay cầm lấy đồ uống bên cạnh. Sau khi uống một ngụm thì lập tức trợn to hai mắt.
Triều Dã cũng hơi sững sờ, sao chân ngắn này lại lấy... Rượu của cậu ta!
Phụt! Khụ khụ khụ!
Tô Cảnh Nhạc ho khan dữ dội, cậu cảm thấy rượu chính là thứ khó uống nhất trên thế giới này!
Nguyễn Hạo Thần vội vàng vỗ lưng cậu rồi đưa nước ấm của mình cho cậu uống.
Một lúc lâu sau Tô Cảnh Nhạc mới bình ổn lại, sắc mặt trở nên đỏ bừng. Nguyễn Hạo Thần vô cùng lo lắng nhìn cậu: “Bố đưa con đến bệnh viện xem thử một chút, dù sao trẻ con uống rượu cũng không tốt.”
Tô Cảnh Nhạc lắc đầu: “Con chỉ uống một ngụm thôi, không có việc gì lớn, chẳng qua vừa nãy chưa quen với mùi rượu nên mới ho khan.”
Thấy sắc mặt cậu dần khôi phục lại bình thường, cảm xúc lo lắng trong lòng Nguyễn Hạo Thần mới chậm rãi tiêu tan.
Đảo mắt nhìn về phía Triều Dã: “Sau này ăn cơm không được uống rượu.”
Triều Dã:?
Chuyện này cũng không thể đổ hết cho cậu ta chứ?
Ai mà ngờ nó lại thuận với tay phải của chân ngắn kia như vậy.
“Bố, con không sao, tiếp tục ăn cơm thôi.”
Hai đôi mắt đồng thời nhìn về phía cậu, sao bỗng nhiên đổi cách xưng hô rồi?
Tô Cảnh Nhạc nhún vai, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ bố không phải là bố ruột của con sao? Hay là bố không vui khi con gọi như vậy, nếu vậy thì con cứ gọi tên là được.”
Nguyễn Hạo Thần khôi phục lại tinh thần, vội vàng lắc đầu một cái.
Có lẽ tiếng bố này là là tiếng thật lòng nhất mà thằng nhóc này từng gọi.
“Không phải bố không vui, chỉ là cảm thấy rất vui mừng, cám ơn con.” Nguyễn Hạo Thần cười càng dịu dàng hơn.
Triều Dã bên cạnh thấy vậy, không hiểu sao trong lòng có chút hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy đại ca cười vui vẻ như vậy, hơn nữa nụ cười kia còn đặc biệt dịu dàng, từ đầu đến cuối đều tỏa ra ánh sáng của tình phụ tử.
Đôi mắt to của Tô Cảnh Nhạc lóe lên, nở một nụ cười cực kỳ xán lạn.
Từ bố này từng là thứ mà cậu khao khát nhất!
Hiện giờ cũng coi như là viên mãn nhỉ.
Ba người cứ như vậy mà trải qua một bữa tối hài hòa.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện bất ngờ, thế mà Tô Cảnh Nhạc lại say và bắt đầu nói mê sảng, âm thanh vừa non nớt vừa mềm mại, nghe rất thoải mái.
“Bố, lúc trước con từng khát vọng hai chữ này nhất. Tuy trẻ con ở nước ngoài không cười nhạo con, nhưng con vẫn ghen tị với gia đình của bọn họ... Uh!” Tô Cảnh Nhạc nấc một cái, mùi rượu lập tức xông lên trong nháy mắt.
Khó chịu đến mức làm cho sắc mặt của cậu không được tốt lắm.
Nguyễn Hạo Thần xoa mái tóc mềm mại của cậu, trong mắt toát lên vẻ thương tiếc.
Nếu năm năm qua anh biết mẹ cậu còn sống, cũng biết sự tồn tại của cậu, vậy thì dù có phải bỏ ra tất cả, anh cũng sẽ tìm bọn họ trở về!
“Thật ra không phải mấy người đó chưa từng bắt nạt con, chẳng qua sau khi bị con đánh trả mới không dám cười nhạo con nữa...” Tô Cảnh Nhạc đứng lên khỏi lòng anh, bàn tay nhỏ bé giữ lấy mặt anh: “Bố phải đồng ý với con rằng bố sẽ mãi mãi ở bên cạnh con. Nếu bố bị bệnh rất nghiêm trọng thì nhất định phải tích cực trị liệu, cho dù bố bị hói đầu, con cũng không chê bố!”
Trên mặt Nguyễn Hạo Thần lướt qua chút kinh ngạc, Triều Dã lái xe nghe thấy lời này cũng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Hiện giờ bọn họ đang thiếu nguồn gan thích hợp, nhưng dù tìm được thì cũng không thể tiến hành phẫu thuật ngay được. Vết thương sau lưng anh còn nghiêm trọng như vậy, nếu tiến hành phẫu thuật thì chắc chắn sẽ tăng thêm nguy hiểm.
Rốt cuộc thằng nhóc kia đã biết gì rồi?
Thế mà lại nói ra những lời như vậy, thật sự là nằm ngoài dự liệu của cậu ta.
“Thân thể của bố rất tốt, không có việc gì. Đầu nhỏ của con không cần phải suy nghĩ quá nhiều.” Nguyễn Hạo Thần chỉ mong cậu có thể nghe lọt.
Nhưng có thể nhìn ra cậu bé đã thật sự say, nếu không thì chắc chắn sẽ không nói ra những lời này, bình thường thằng nhóc rất kín miệng.
Tô Cảnh Nhạc mơ màng nhìn anh, cuối cùng nghiêng đầu ngã vào lòng anh, lúc này mới hoàn toàn ngủ thiếp đi.
“Đại ca, sẽ khỏe lại thôi.” Dù sao trên đời luôn xuất hiện rất nhiều kỳ tích. Có nhiều người xảy ra kì tích như vậy rồi, làm sao trên người đại ca có thể xuất hiện ngoại lệ được cơ chứ?
“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần khẽ gật đầu, ôm Tô Cảnh Nhạc vào lòng rồi hôn lên trán cậu một cái.
Nghe thấy chuông cửa vang lên, Tô Thanh Anh lập tức ra mở cửa, không cần nói thì cô cũng đoán được là ai.
Mở cửa ra, quả nhiên là gương mặt trắng quá mức kia của Nguyễn Hạo Thần, nhưng sao cục cưng của cô lại ngủ sớm như vậy nhỉ?
Bình thường chưa đến mười giờ mười một giờ là tuyệt đối không ngủ!
“Sao tối nay thằng bé ngủ sớm vậy?” Tô Thanh Anh nghi hoặc hỏi một câu.
“Thằng bé uống rượu của em, không cẩn thận cầm nhầm lúc ăn cơm.” Triều Dã yếu ớt giải thích, cậu ta hơi sợ Tô Thanh Anh sẽ nổi giận.
Nếu đại ca nổi giận, cậu ta không rên một tiếng là được. Nhưng nếu chị dâu nổi giận, cậu ta thật sự không có cách nào khác cả.
Có khi bị đánh một trận cũng không chừng.
Quả nhiên sắc mặt của Tô Thanh Anh tối sầm, thế mà thằng nhóc này lại uống rượu!
Ai cho nó can đảm đó?
“Nguyễn Hạo Thần, thế mà anh lại có thể để thằng bé uống rượu?” Tô Thanh Anh chất vấn nhìn anh.
Nguyễn Hạo Thần:...
Vô tội chớp mắt, biểu cảm cực kỳ vô tội.
Tô Thanh Anh muốn tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì đành miễn cưỡng nhịn xuống, tỏ ra vô tội thật đáng xấu hổ!
Vừa định bế Tô Cảnh Nhạc khỏi vòng tay anh thì cậu lại ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông tay.
“Con không muốn rời xa bố...” Cái miệng nhỏ nhắn hét lên.
Tô Thanh Anh không nói gì, đây là ngay cả mẹ cũng không cần nữa đúng không?
Nguyễn Hạo Thần bất đắc dĩ cười: “Anh ôm thằng bé vào.”
Tô Thanh Anh chỉ có thể nhường đường cho bọn họ đi vào, nhìn bóng lưng hai người mà mỉm cười.
“Chị dâu, thật ra chuyện này không liên quan đến đại ca.” Triều Dã không hy vọng Tô Thanh Anh hiểu lầm Nguyễn Hạo Thần. Đại ca đã đủ thảm rồi, không thể để anh ấy cõng cái nồi này nữa.