Cá cắn câu rồi. Mà cái mồi dùng để nhử cá này, đương nhiên Thu Hàn
không nỡ dùng tiểu thê tử của mình, vì vậy đành nhờ Ngụy Di Phương tham
dự.
Còn yêu khí thu hút sự chú ý của đám đạo sĩ Thiên Nhạc sơn, là từ Bạch Hổ vương.
Thu Hàn Nguyệt có cảm giác, đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn đó nhất định
là nấp trong chỗ tối để theo dõi họ, và hoàn toàn không có ý định từ bỏ
sau khi Tuyệt Tâm đạo nhân vấp khó khăn từ lần trước đó. Đến giờ đang án binh bất động, là vì e ngại quyền thế hoàng gia, nên chưa dám manh
động.
Câu nói “Chữa bệnh bên ngoài không bằng chữa trị tận gốc, bệnh mãn
tính phải chữa trị sớm” của Giới Điền đại sư, hoàn toàn không thâm sâu
khó dò như hắn tưởng, hắn đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của nó trên đường đưa Linh Nhi hồi kinh: Đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn đó tồn tại, thì thân thể hồ ly của Linh Nhi vẫn là mối họa, che giấu không phải kế sách lâu dài, diệt họa phải diệt tận gốc mới là thượng sách.
Nếu đã như thế, chi bằng ra tay đàn áp trước.
“Thu thành chủ, bọn ta không muốn làm phiền các hạ, nhưng xung quanh
các hạ yêu khí rất vượng, bọn ta thực sự không thể ngồi nhìn Thu thành
chủ bị chúng hút tinh lực, xin cho phép bọn ta diệt trừ yêu quái cho Thu thành chủ!”
Hơn mười đạo sĩ áo xanh tập trung trước cửa biệt viên trên núi Phi Hồ, kẻ đứng đầu, vẫn là Tuyệt Tâm đạo nhân.
Thu Hàn Nguyệt chắp hai tay sau lưng, bước xuống thềm, đôi môi cười
rất tươi, “Đạo trưởng chịu tới đây, khiến bổn thành chủ ta thật sự hết
sức vui mừng. Lúc này bổn thành chủ đang nghĩ nên dùng hậu lễ gì để báo
đáp ân tình này, để không phụ sự vất vả của đạo trưởng đây?”
Tuyệt Tâm đạo nhân sắc mặt biến đổi, “Thu thành chủ, bọn ta vốn là
ngoại nhân hồng trần, nếu không phải mang trên vai trách nhiệm nặng nề
trừ ma diệt ác, thì ai cam tâm tình nguyện can dự vào những chuyện như
thế này? Gần đây thật sự bọn ta cảm nhận được yêu khí quanh người thành
chủ nặng lên, nếu ngài không tin, thì hãy cho phép tại hạ thử trên người thành chủ?”
“… Cách thử thế nào?”
Tuyệt Tâm đạo nhân nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của đối
phương, bất giác tinh thần lên cao, đáp: “Thành chủ chỉ cần đứng bên
nhìn là được, ta sẽ đánh cho yêu nghiệt hiện nguyên hình trước mặt thành chủ, đồng thời quét sạch yêu khí trên người thành chủ!”
“Nghĩa là, các ngươi vẫn cố chấp cho rằng phu nhân của bổn thành chủ là yêu nghiệt?”
Tuyệt Tâm đạo nhân không dám ngang nhiên gật đầu, “Thu thành chủ, yêu nghiệt muốn mê hoặc người, đều gửi hồn vào một hình dáng xinh đẹp tuyệt mĩ, ta bắt yêu, không phải vì danh lợi, mà là vì diệt trừ yêu ma tận
gốc, trả lại sự trong sạch cho nhân gian, mong Thu thành chủ giúp ta
toại nguyện.”
“Nghe thì, chức trách của chư vị đạo trưởng quá thần thánh nhỉ?” Thu
Hàn Nguyệt chau mày trầm ngâm. “Nhưng phu nhân của bổn thành chủ là
người không phải yêu, bổn thành chủ tin chắc như vậy. Nếu các vị không
đưa ra được chứng cứ đầy đủ, thì thực sự không thể thuyết phục được bổn
thành chủ.”
“Khiến yêu nghiệt hiện nguyên hình trước mặt thành chủ, việc đấy không được coi là chứng cứ sao?”
Ánh mắt Thu Hàn Nguyệt sắc lẹm. “Bổn thành chủ đã nói rồi, phu nhân của bổn thành chủ là người không phải yêu!”
“… Thu thành chủ, bọn ta tới đây vì bị thu hút bởi yêu khí, nếu tôn
phu nhân thật sự vô tội, cũng có nghĩa tôn phu nhân bị yêu ma nhập vào,
nguy hiểm vô cùng, không thể chậm trễ.”
Ăn nói thật khéo léo, mà Thu Hàn Nguyệt chỉ đợi câu này thôi. “Ngươi cho rằng phu nhân ta bị yêu nghiệt nhập vào?”
“… Không ngoài khả năng đó.” Những đạo sĩ có thể trừ yêu, cách nói cũng rất uyển chuyển.
“Ngươi có thể trừ bỏ yêu nghiệt mà không làm tổn hại tới ngọc thể của phu nhân ta?”
Tuyệt Tâm đạo nhân ngập ngừng, đáp: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
“… Phu nhân ta dạo gần đây sức khỏe ngày một giảm sút, thuốc thang đủ cả nhưng thể lực vẫn rất yếu, có lẽ nào đúng là vì bị yêu nghiệt nhập
vào?” Thu Hàn Nguyệt có vẻ chần chừ do dự, nhìn rất lo âu.
Tuyệt Tâm đạo nhân mừng rỡ: “Vậy xin hãy cho phép ta trừ yêu khỏi người phu nhân!”
Trong biệt viêntrên núi Phi Hồ, giữa bãi tập cưỡi ngựa với địa thế
rộng rãi, một chiếc đình nhỏ được dựng lên, xung quanh tiểu đình màn
buông trướng rủ, trong trướng, thấp thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé đang
nằm bên trong.
Thu Hàn Nguyệt đứng bên cạnh, nói: “Ngươi đã tự nhận mình là cao thủ
huyền môn, bổn thành chủ cũng giữ thể diện cho các ngươi, các ngươi hãy
làm phép đi. Nếu phu nhân ta thật sự được chữa trị, thì bổn thành chủ sẽ trọng thưởng cho quý môn phái và từng đạo nhân. Nhưng nếu ngược lại,
thì đừng trách bổn thành chủ trở mặt vô tình.”
Tuyệt Tâm đạo nhân khum tay, “Thu thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ khiến yêu nghiệt phải hiện nguyên hình! Ra tay!”
Từ khi áp sát tiểu đình, đám đạo nhân phát giác ra mùi yêu nghiệt sớm đã chuẩn bị đợi lệnh, nay Tuyệt Tâm đạo nhân vừa dứt lời, họ đều tung
bùa chú trong tay mình ra, miệng lẩm bẩm đọc chú.
Người trong đình hét lên một tiếng, qua tấm rèm bằng lụa chỉ thấy người đó đang lăn lộn trên giường.
“Linh Nhi!” Thu Hàn Nguyệt mặt biến sắc, nhanh nhẹn đi vào trong đình, giữ chặt tiểu nha đầu. “Linh Nhi, ca ca ở đây, đừng sợ…”
“Thu thành chủ đừng lo, yêu nghiệt bị uy hiếp, nhưng không chịu rời
khỏi quý thể của tôn phu nhân, khiến tôn phu nhân phải chịu giày vò đau
đớn. Đợi yêu nghiệt rút ra rồi, bọn ta nhất định sẽ khiến tôn phu nhân
yên tâm!” Chỉ sợ Thu thành chủ thu lại ý định trừ yêu, nên Tuyệt Tâm đạo nhân vội lên tiếng trấn an.
Song, tiếng hét càng lúc càng lớn, lăn lộn càng lúc càng mạnh, thành
chủ quả nhiên không thể chịu đựng được nữa: “Các ngươi hãy dừng tay!
Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay!__________”
“Giờ mà dừng tay, tôn phu nhân sẽ không thể khỏi bệnh, bọn ta cũng
tốn công vô ích, mà không được lĩnh thưởng!” Tuyệt Tâm đạo nhân vừa
khuyên can vừa lén nháy mắt với các đạo nhân.
Đám đạo nhân kia nhận được tín hiệu, niệm chú càng nhanh hơn. Đột nhiên, tiếng hét như rú lên, khiến người ta phải sợ hãi.
“Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi…” Sắc mặt Thu Hàn Nguyệt trắng nhợt,
giọng run run. “Cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng qua thời gian này, nhịn…
không nhịn nữa! Chư vị đạo nhân dừng tay, bổn thành chủ không bắt yêu
nữa, dừng lại!”
Tuyệt Tâm đạo nhân thoáng dao động, mượn ống tay áo che tay ra hiệu.
Các đồng môn hiểu ý, đột nhiên ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó nắm chặt
tay nhau, lẩm bẩm niệm chú, chỉ thấy vầng quang kết thành, rồi bao trùm
lấy tiểu đình từ trên cao.
“Á ~” Sau tiếng hét thất thanh, người trong đình im bặt.
“Linh Nhi, Linh Nhi …”
“Mấy tên tạp mao cẩu đạo, làm hỏng việc tốt của gia gia! Gia gia ta
khó khăn lắm mới tìm được chỗ trú ngụ sạch sẽ, thế mà dám đuổi gia gia
đi, xem gia gia dạy dỗ đám tạp mao cẩu đạo các ngươi thế nào!”
Hơi thở gấp gáp của Thu Hàn Nguyệt bị tiếng hét chói tai kia làm cho
ngừng hẳn, cùng lúc ấy, một làn khói đen bốc lên từ trên nóc đình, lượn
lờ trong không trung, rồi tụ lại thành hình, khuôn mặt góc cạnh, hai mắt sáng như hai ngọn đèn, đầu mọc hai sừng, một con vật to lớn giống người mà lại không giống người lao bổ về phía đám đạo nhân.
“Yêu vật hung hãn, chư sư đệ cẩn thận!” Tuyệt Tâm đạo nhân rút kiếm xông lên.
Các đạo nhân lần lượt rút kiếm cầm trong tay, ở vào thế chuẩn bị tấn công.
Trận chiến giữa yêu và đạo, diễn ra từ chỗ đua ngựa, cho tới hậu hoa
viên, từ dưới đất lên không trung, từ nam sang bắc, từ tây đến đông…
Đánh nhau tới khi trời đất tối om, đất đá bay vèo vèo, một trận chiến
thật sự hung hãn. Suốt một canh giờ, trong sơn cốc những tiếng nổ vang
lên ì ầm, khiến muông thú bay tán loạn. Sau một canh giờ, tiếng nổ yếu
dần, tiếng hò hét cũng giảm dần.
“Tạp mao cẩu đạo chỉ biết lấy đông hiếp yếu, gia gia ta không thèm
chấp các ngươi!” Con vật to lớn thét lên, rồi chạy về phía bắc.
Các đạo nhân vội vàng đuổi theo.
Khi tiếng ồn mất hẳn, Linh Nhi đang nằm ngất trên cánh tay Thu Hàn Nguyệt đột ngột hỏi: “Bà cô ta có thể tỉnh được chưa?”
“Không được.” Thu Hàn Nguyệt không muốn nhiều lời, giơ thẳng tay ra, điểm vào huyệt ngủ.
“Thu Hàn Nguyệt ngươi dám…” Rồi không cam tâm tình nguyện, ngủ lịm đi.