Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Hề Hề nghe Cố Gia Cường nói lời đặc sắc như vậy suýt chút nữa thì bật cười.
Ông ta thật tự tin.
Nhiều năm như vậy, quả thật nguyên nhân để mẹ vì cái nhà đó chịu nhục cũng chỉ vì mẹ yêu ba.
Nhưng cái gọi là yêu đến tận cùng thường không dễ để tha thứ cho sự phản bội.
Nếu mẹ vì tiền, vì địa vị hoặc là cái khác mới gả cho ông ta vậy lúc mẹ gặp chuyện bị phản bội ngược lại sẽ không quyết tuyệt như vậy.
Chỉ có chân chính trả giá cho tình yêu mới có thể hiểu được, nếu một người yêu quá sâu thì lúc đâu khổ cũng sẽ rất quyết tuyệt.
Cố Gia Cường, ông ta không hiểu cái gì là yêu.
Mẹ đi theo ông ta nhiều năm như vậy, quả thật là ủy khuất quá đáng tiếc rồi.
“Ông yên tâm, sống cho tốt cuộc sống của mình đi, mẹ tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của ông nữa.” Cố Hề Hề không muốn nói nhiều với ông ta, xoay người rời đi.
Cố Gia Cường thở phì phì: “Mày có thái độ như vậy với tao sao? Dù sao tao cũng là cha nuôi mày.”
“Được rồi, cha nuôi đại nhân, tôi nhớ rõ lúc ông và mẹ ly hôn, ông cũng thừa nhận dùng 20 vạn đẻ bán đứt tiền nuôi dưỡng tôi rồi.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng quay đầu nói: “Mặc khác, ông còn ký hợp đồng sau này sẽ không bao giờ quấy rầy chúng tôi nữa, ông quên rồi sao? Nếu lúc ông già không có ai ở bên cạnh hầu hạ, tôi sẽ thuê một người đến chăm ông.”
Nghe Cố Hề Hề dùng khảu khí bất hòa như vậy nói chuyện, trong lòng Cố Gia Cường nhât thời cảm thấy rầu rĩ không nói lên tư vị gì.
“Hừ, không cần, tao có con cháu mình hầu hạ chăm sóc! Không cần một đứa con nuôi như mày chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.” Cố Gia Cường hừ lạnh, cam thấy bị Cố Hề Hề kích thích, không nhịn được: “Sau này không cần xuất hiện trước mặt vợ tao, nếu không, đừng trách tao không khách khí.”
Cố Gia Cường nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Cố Hề Hề nhìn bóng lưng ông ta, không nói gì thêm.
Ăn xong cơm tối, Cố Hề Hề và Giản Tiếu cùng ngồi trên sofa xem TV.
Bởi vì trong nhà không có người khác, chỉ có một đầu bếp, một nữ giúp việc và tiểu A là ba người ra cho nên Cố Hề Hề bảo bọn họ không cần câu nệ, ngồi một chỗ xem TV nói chuyện phiếm.
Cố Hề Hề nhìn tiểu A cầm điện thoại không ngừng chơi, nhịn không được hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
Tiểu A lập tức cung kính trả lời: “Mấy tên trợ lý chúng tôi đang chơi trò phát lì xì.”
Cướp lì xì sao? Tôi thích trò này.
“Cho tôi nữa, cho tôi nữa, tôi cũng thích cướp.” Cố Hề Hề cao hứng phấn chấn muốn chơi cùng bọn họ.
Tổng giám đốc phu nhân muốn chơi, ai dám không thông qua?
Tiểu A là trưởng đoàn, nhanh chóng thêm Cố Hề Hề vào.
Đội có mười mấy trợ lý vừa thấy lão đại đến liền nhao nhao chào hỏi: “Tổng trưởng.”
Ừ, bọn họ còn nhớ rõ Cố Hề Hề ở công ty giữ chắc tổ trưởng tổ trợ lý Tổng giám đốc.
“Xin chào mọi người, tôi đến chơi cùng mọi người cướp tiền lì xì nhé.” Cố Hề Hề cười tít mắt chào mọi người trong đoàn: “Lần đầu tiên đến, tôi phát trước, các người phát bao nhiêu thế? Tôi không có nhiều tiền, mọi người không cần ghét bỏ nhé.”
Đám người phía dưới không ai dám trả lời.
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ liền phát lì xì 100 đồng.
Quả nhiên đám người phía dưới lập tức cướp đoạt.
Cố Hề Hề cũng gia nhập trận doanh, cũng bắt đầu cướp được tiền lì xì mình phát ra được 10 đồng.
“Vận may tổ trưởng thật tốt.”
“Tổ trưởng, ngài quá lợi hại rồi, tổng cộng hơn 10 suất mà ngài đoạt ngay được 10 đồng.”
“Tổ trưởng, chúng tôi phát lì xì không phân biệt kích cỡ, mọi người chỉ cần bắt được là vui vẻ rồi.”
“Đúng thế, đúng thế, chúng tôi chỉ phát ra để chơi thôi.”
Ai dám ghét bỏ phu nhân tổng giám đốc phát ít.
Tiểu A là người thứ hai phát lì xì, Cố Hề Hề cầm điện thoại cướp đầu tiên.
“Ôi, trời ạ, vậy mà chỉ có 5 suất, aaa, bị tiểu B đoạt nhiều nhất, vận khí cậu ta thật lớn.” Trong đoàn như ong vỡ tổ rồi.
Doãn Tư Thần nhình trợ lý của mình cười như tên ngốc, từ giữa trưa đến giờ vẫn cầm điện thoại cười ngây ngô.
Đứa nhỏ tiểu B này quả nhiên không trầm ổn như tiểu A, vừa cướp đoạt lì xì vừa ồn ào: “Haiz, haiz, mấy người các cậu đoạt được bao nhiêu tiền? Thiếu phu nhân cướp được nhiều nhất.”
Lỗ tai Doãn Tư Thần dựng thẳng đứng.
Thiếu phu nhân?
Có thể để cho tiểu B gọi là thiếu phu nhân còn có người khác được sao?
Các trợ lý khác cũng nhao nhao kêu lên: “Haiz haiz, bị thiếu phu nhân đoạt rồi, tay ngài ấy quá nhanh.”
“Vô nghĩa, chúng ta ai dám cướp với ngài ấy, ngài ấy cướp rồi chúng ta mới dám xuống tay.”
Mấy người trợ lý tụ lại với nhau líu ra líu ríu, nói không ngừng.
Cố Hề Hề phát lì xì khác.
Doãn Tư Thần nhịn lâu rốt cục cũng không nhịn được nữa rồi.
Con chuột đồng nhỏ không có lương tâm này không nhắn tin cho anh mà đang hăng say chơi với bọn họ.
Tuy cô mang danh là tổ trưởng tổ trợ lý, là cấp trên của bọn họ nhưng anh cũng là cấp trên của cô đấy.
Doãn Tư Thần làm bộ như không để ý rút khăn lau miệng, ý bảo mình ăn no rồi.
Đám người tiểu B nhìn thấy Doãn Tư Thần ăn xong rồi lập tức đứng dậy chờ chỉ thị của Doãn Tư Thần.
“Các cậu ngồi chơi một lát đi, hợp đồng kí xong rồi, không có chuyện gì lớn, đợi buổi tối tham gia tiệc tối xong là có thể trở về.” Doãn Tư Thần làm bộ như không có hứng thú hỏi: “Các cậu đang chơi gì vậy? Chơi cao hứng như thế.”
Tiểu B lập tức đứng thẳng người nói: “Dạ… mấy người chúng tôi chơi cướp lì xì.”
Tổng giám đốc khong phải vì mấy người bọn họ không tập trung mà tức giận đấy chứ?