“Biết cậu có vướng bận chuyện gia đình rồi.” Trần Diễm An không vui nói.
“Cảm giác thế nào?” Cô quay sang nhìn Thân Nhã.
“Bụng cũng dần to lên rồi, bây giờ cũng có tình trạng nôn nghén, bị hành có hơi mệt một chút.” Thân Nhã nói.
Diệp Giai Nhi gật đầu: “Mang thai là như vậy đấy, quá trình này sẽ bị dày vò không ít, mà thật ra nghĩ lại cũng chỉ có mười tháng thôi, có dự kiến ngày sinh chưa?”
“Bây giờ thai đã được năm tháng, chắc cỡ tháng hai tháng ba năm sau.”
“Cũng được, thời tiết không lạnh không nóng, ở cử cũng dễ chịu.”
Uống xong một ngụm nước ấm, Thân Nhã có chút phiền muộn, cô ấy chỉ vào mặt mình bảo cô xem: “Giai Nhi, lúc cậu mang thai cũng nổi tàn nhang sao?”
“Cái này cũng tùy người nữa, khi đó tớ không bị, cậu có thai năm tháng mà đã nổi nhiều như vậy, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa, nhưng mà sau khi sinh con xong sẽ hết thôi, mà cậu có biết là con trai hay con gái chưa?”
Thân Nhã cười lắc đầu, nói: “Trai hay gái đều được, tớ không thích được tiết lộ ngay từ đầu, giữ lại chút cảm giác bí ẩn cũng không tồi.”
Trần Diễm An không thích nghe hai người nói về chuyện con cái, cho nên đi chọc ghẹo Huyên Huyên, cố ý chọc Huyên Huyên khóc oa oa cả lên.
“Người xấu! Dì Trần là người xấu, cháu không chơi với dì Trần nữa!” Huyên Huyền vùi đầu vào ngực Thân Nhã, không đếm xỉa tới Trần Diễm An nữa.
Diệp Giai Nhi cạn lời với Trần Diễm An, cô nhấp vài ngụm cà phê, ánh mắt trong lúc vô tình chạm phải người phía sau: “Đó không phải là Lâm Nam Kiều sao?”
Nghe vậy, Thân Nhã cũng nhìn sang, quả nhiên là Lâm Nam Kiều, cô ta tay cầm túi xách, mặc váy dài bó sát, chân đi giày cao gót, khoác thêm áo khoác bên ngoài, dáng người cao gầy, vóc người trước lồi sau vểnh.
“Ôi chao, mấy năm không gặp, con nhỏ này càng ngày càng ăn diện nhỉ.” Trần Diễm An là con người tùy tiện, xinh đẹp thế đấy chứ mở miệng ra là…
Diệp Giai Nhi và Thân Nhã đã quen rồi, Thân Nhã hờ hững quét mắt nhìn một cái, sau đó tiếp tục uống nước ấm.
“Có muốn tớ đi qua chào hỏi tổ tiên tám đời nhà nó không?” Trần Diễm An mỉm cười xấu xa: “Không đúng, là hỏi thăm tình cảm chị em với nhau.”
“Bỏ đi, Thân Nhã cũng đã quên chuyện trước đây rồi, cho nên không cần thiết phải nhắc lại nữa.”
Trần Diễm An trước giờ là người có sao nói vậy, cô ấy liếc mắt nhìn Lâm Nam Kiều, sau đó nhìn Thân Nhã: “Má ơi! Tôi nói này bà chị, cậu cũng nên chú ý hình tượng của mình một chút đi chứ, mau trau chuốt lại bản thân cái nào, thấy con nhỏ đó trưng diện hơn cậu khiến tớ cảm thấy rất không thoải mái.”
Người ta thì ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn cô ấy thì ngược lại, để mặt mộc, trên mặt còn có rất nhiều vết tàn nhang, mặc một bộ đầm bà bầu rộng thùng thình, chân đi giày bệt.
“Tớ đang mang thai, không thể so sánh với người ta được.”
“Phải, cho dù cậu không mang thai thì cậu cũng sẽ không trang điểm. Từ lúc ra trường đến bây giờ tớ thấy số lần cậu trang điểm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đừng có nói đẹp rồi nên không cần trang điểm, chúng ta bây giờ đã qua cái thời yêu đương trong sáng kia rồi.” Trần Diễm An không vui nói.
Diệp Giai Nhi lườm Trần Diễm An, có thể nói ít đi một hai câu được không?
“Biểu hiện của Trần Vu Nhất trong khoảng thời gian này thế nào?”
“Tốt lắm, ngày nào ra ngoài anh ấy cũng nói với tớ, lúc về nhà cũng sẽ báo trước với tớ. Thời gian làm việc nghỉ ngơi rất có quy luật, đi làm lúc tám giờ sáng, tan sở lúc năm giờ chiều, về nhà rất đúng giờ.”
Chưa kể, thật ra khoảng thời gian này Trần Vu Nhất đã không còn lộn xộn nữa, có vẻ như sắp được lên chức ba nên cũng thu lại tính nết, thật sự không còn liên lạc với Lâm Nam Kiều nữa.
Anh ta còn mua rất nhiều quần áo và đồ chơi trẻ em, cả ngày đều ở nhà với cô, kể cả thứ bảy và chủ nhật.
Thân Nhã nghĩ, có lẽ quyết định lúc đó của cô là đúng đắn, ít nhất thì bây giờ cô đang rất hạnh phúc.
Phụ nữ không thể cứ bám riết vào lỗi lầm của một người đàn ông mãi được, sai lầm cũng giống như một vết thương, cứ chọc mãi vào nó thì sao lành được?
Vì vậy, nếu chúng ta cứ mãi nhắc về những sai lầm mà đàn ông đã mắc phải, cứ cằn nhằn mỗi ngày thì sẽ chỉ khiến họ cảm thấy mệt mỏi, khiến chút cảm giác tội lỗi đó cũng biến mất và khiến họ chán ghét mình hơn.
“Vậy thì tốt.” Diệp Giai Nhi gật đầu, chỉ cần cô ấy cho rằng lựa chọn của mình là đúng là được rồi.
Trần Diễm An nhìn lối ăn mặc của Lâm Nam Kiều và Thân Nhã thì không khỏi lắc đầu.
Lúc Lâm Nam Kiều uống cà phê xong chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy ba người họ, bước chân bỗng dừng lại, tươi cười đi tới chào hỏi.
Diệp Giai Nhi và Thân Nhã thì không đếm xỉa tới, còn Trần Diễm An thì lại nói: “Bây giờ càng ngày càng học được cách quyến rũ đàn ông rồi nhỉ?”
Lâm Nam Kiều mỉm cười rất tự nhiên, không có một chút tức giận: “Đàn chị Trần vẫn xinh đẹp rạng ngời như xưa.”
“Tất nhiên, không xinh đẹp rạng ngời thì làm sao có thể đánh bại cái thứ như cô được?” Trần Diễm An cười híp mắt, vén lọn tóc qua tai, trông vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt như có như không quét qua người Thân Nhã, Lâm Nam Kiều vẫn cười tủm tỉm: “Đàn chị về sau nhé, tôi đi trước.”
Trần Vu Nhất lâu nay không đến tìm Lâm Nam Kiều nhưng cô ta cũng không quá lo lắng. Cô ta là một người thông minh, biết mình muốn cái gì, lúc nào nên làm gì…
“Ôi chao, da mặt cũng dày nhỉ, đâm một cây kim dài như vậy nhưng lại không chảy ra một giọt máu nào! Da heo hình như cũng không dày như vậy đâu.”
Trần Diễm An mỉm cười càng thêm xinh đẹp, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có chút căm hận nghiến răng nghiến lợi.
“Nhìn cái mông cô ta lắc qua lắc lại kìa, bà đây thật muốn đạp cho một phát, làm trò trước mặt ai thế!”
Diệp Giai Nhi nghe xong thì không khỏi giật giật lông mày, cô ấy khác hẳn người thường, mắng người rất lợi hại.
Thân Nhã đã uống một cốc nước ấm, nhưng vẫn cảm thấy khát, vì vậy cô ấy lại kêu thêm một ly khác.
…
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, phía trước là phòng làm việc, phía sau là một thế giới hoàn toàn khác.
Cửa sổ kính trong suốt sát đất rất lớn, cả căn phòng đều là gam màu lạnh, đen và trắng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết đó là căn phòng của đàn ông. Giữa căn phòng có một chiếc giường lớn, bên trên là ga trải giường màu bạc trông rất lạnh lẽo.
Người đàn ông đẹp trai đang nằm trên đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khuôn ngực của anh đang phập phồng lên xuống, hơi thở nóng bỏng đến dọa người, mà bên cạnh người đàn ông còn có thêm một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ kia lại đang trần truồng.
Cánh tay mảnh mai của cô ta đang ôm lấy eo người đàn ông, cô ta rúc vào ngực anh như một đứa trẻ sơ sinh, đang không ngừng hít lấy mùi hương của anh.
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, thoang thoảng mùi thuốc lá, sau đó là mùi sữa tắm tươi mát.
Hai tiếng sau khi uống xong chén canh cá, anh đã hôn mê như dự đoán.
Có nhiều nguyên liệu trong món canh cá, hơn nữa không chỉ có một loại…
Ánh mắt Thẩm Hải Băng dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của anh, đôi mắt có chiều sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi rất mỏng.
Anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ta từng thấy, sự lịch lãm toát ra từ trên người anh, không một người nào có thể bì được.
Cô ta không thể chịu đựng được việc anh và Diệp Giai Nhi thân mật ở bên nhau, nếu không được điều trị kịp thời, cô ta sẽ đau đớn khó thở mà chết.