Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 250: Chương 250: Lần này lại xảy ra chuyện gì




Trong khách sạn

Cánh cửa khách sạn được đẩy ra, sau khi nhìn thấy những người trước mặt, Diệp Giai Nhi hơi chau mày, ngoại trừ Thẩm Thiên Canh và Tô Tình ra, vẫn còn một người phụ nữ khác.

Bà ta rất đẹp, có một cảm giác dịu dàng, lịch thiệp không thể nói rõ thành lời, sắc đẹp đã biến thành phong cách, thần thái của bà ta.

Cô có thể cảm nhận được hình như người phụ nữ này vẫn luôn đánh giá cô, nhưng rốt cuộc người này là ai?

Bọn họ ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Hoài Dương kéo ghế ra cho cô rồi mới ngồi xuống bên cạnh.

Ánh mắt của Dương Tuyết di chuyển qua lại giữa hai người Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương, ý vị thâm trầm, không thể nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.

Không ngờ con trai của Thẩm Thiên Canh lại không hề giống ba, cả người tỏa ra một khí chất nho nhã và tôn quý, khiến không ai có thể coi thường.

Ánh mắt của bà ta nhìn về phía cô lâu hơn một chút, trước kia đứa bé bị bà ta bỏ đi khi còn rất nhỏ nên căn bản không còn chút ấn tượng nào.

Sau vài câu khách sáo, hôm nay Tô Tình hiếm khi không tức giận hay gây chuyện, đồ ăn được mang lên ngay sau đó.

Thẩm Thiên Canh luôn chú ý đến cô, nói cô ăn nhiều một chút, Diệp Giai Nhi cảm thấy không tự nhiên lắm, cô không thích những buổi tụ họp như thế này.

“Vòng tay của bà thật đẹp.” Dương Tuyết nhìn chiếc vòng ngọc xanh biếc ở cổ tay của Tô Tình, nó thật sự rất đẹp.

“Vậy sao? Hôm qua Thẩm Thiên Canh tặng tôi chiếc vòng này đấy, từ trước đến giờ mắt nhìn của ông ấy đều rất được.” Nói đến chiếc vòng ngọc, Tô Tình cười tươi như hoa nở, có ý khoe khoang.

“Chủ tịch Thẩm và bà quả nhiên ân ái như lời đồn, thật khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.” Dương Tuyết nói, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

Diệp Giai Nhi không quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai bọn họ, chỉ tập trung bón đồ ăn cho Huyên Huyên. Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương cũng thờ ơ, anh gỡ hết xương cá rồi để trước mặt hai mẹ con, ánh mắt mang theo ý cười khi thấy bọn họ ăn sạch.

Ba người chìm đắm trong thế giới của riêng mình, giống như đang ra ngoài ăn riêng một bữa cơm, hoàn toàn không có quan hệ gì với ba người trước mặt.

Nhưng thỉnh thoảng Diệp Giai Nhi cũng cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn về phía mình, cô cũng không biết rốt cuộc bà ta đang nhìn gì.

Cô nghĩ kỹ một lát, tự nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó khi ra khỏi quán bánh Tart, vừa hay nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía cô, nói chuyện với Thẩm Thiên Canh. Bây giờ nhìn lại thật sự thấy bóng lưng của bà ta và người phụ nữ đó giống nhau.

Còn Tô Tình vẫn đang cố tình khoe khoang sự ân ái giữa hai người, cố ý xoay qua xoay lại chiếc vòng ngọc trước mặt Dương Tuyết.

Dương Tuyết nở nụ cười, ý vị sâu xa, khiến người khác không thể đoán ra được, cũng không nhìn rõ thâm ý ẩn chứa trong đó. Người bà ta hơi nghiêng sang trái khẽ lắc qua lắc lại. Người ngồi ở bên trái bà ta chính là Thẩm Thiên Canh, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy hình như ông đang cố nhẫn nhịn gì đó.

Huyên Huyên cũng chỉ ngoan ngoãn yên lặng được một lát, lúc này con bé lại bắt đầu ồn ào. Cô bé cầm đũa lên, thân người nhỏ bé nhoài trên bàn, khó khăn lắm mới gắp được con cua to ở giữa bàn, con cua lung lay muốn rơi, cô bé mãi mới gắp được lên, đến khi đưa được tới bên miệng thì lại trượt tay. Một âm thanh vang lên, cả đôi đũa và con cua cùng rơi xuống đất.

Cô bé bĩu môi, quay người lại, ánh mắt nhìn mẹ có cảm giác như sợ bị mắng, cô bé ấm ức lên tiếng trước: “Mẹ, cả đôi đũa và con cua đều không nghe lời, bắt nạt con.”

Diệp Giai Nhi bất lực nhíu mày, khóe miệng mang theo ý cười, bế cô bé lên đặt vào lòng Thẩm Hoài Dương, gõ nhẹ vào chóp mũi của con bé: “Qủy con!”

Vừa nói cô vừa cúi người xuống, nhặt đôi đũa dưới đất lên, nhưng cảnh tượng trước mắt mà cô vô tình nhìn thấy khiến cả người cô trở nên cứng ngắc. Sau đó là một cảm giác ghê tởm khó dùng lời nào có thể hình dung được.

Dưới tấm khăn trải bàn, Dương Tuyết đá giày cao gót đi, dùng chân đá vào chân của Thẩm Thiên Canh.

Cô không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm giác trong lòng lúc này, bàng hoàng, không dám tin và cả buồn nôn...

Cho dù có thể nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tưởng tượng được giữa Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết lại có quan hệ như vậy.

Nhìn bề ngoài, Thẩm Thiên Canh là người ngay thẳng, nghiêm túc, lại là người phụ trách huyện Thiểm, đóng góp không ít công sức cho nơi này, thậm chí trên báo còn đăng rằng ông ta là một huyện trưởng xuất sắc, đại diện của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.

Vậy mà lúc này ông ta lại…

Làm sao có thể liên tưởng hai người này với nhau chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Giai Nhi thu lại cảm giác bàng hoàng, im lặng cầm đũa lên, ngồi thẳng lưng, khóe mắt như có như không lướt qua người Thẩm Thiên Canh.

Ông ta đang nói chuyện rất nghiêm túc với Tô Tình, nói xong lại quay đầu lại nói gì đó với Dương Tuyết, dáng vẻ và phong thái đó thực sự không thể nghiêm túc hơn được nữa, nhưng hành động dưới gầm bàn thì thật sự quá bẩn thỉu.

Diệp Giai Nhi không thể ngờ rằng Thẩm Thiên Canh lại là người như vậy!

Cô đảo mắt lần nữa, người đàn ông bên cạnh cô đang đút nước trái cây cho Huyên Huyên, anh tự nhiên như vậy nhất định là không hề phát hiện ra điều bất thường trước mặt. Còn Tô Tình chắc hẳn càng không nhận ra.

Cô lại nhìn Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết ở đối diện thêm vài lần nữa, cô không còn tâm trạng để ăn, buông đũa không ăn nữa.

Thẩm Hoài Dương nhìn sang, đôi môi mỏng hơi cử động, thấp giọng nói chỉ để hai người có thể nghe thấy: “Em không ở đây được nữa sao?”

Cô gật đầu, đúng là không thể ở đây được lâu hơn nữa.

Thẩm Hoài Dương chào ba người họ, sau đó ôm Huyên Huyên, cùng Diệp Giai Nhi ra ngoài.

Ra khỏi khách sạn, Diệp Giai Nhi hít thở không khí trong lành, lúc này cô mới thấy cơ thể và tâm trạng thoải mái, không còn thấy đè nén, căng thẳng như trước nữa.

“Không phải ngày mai Huyên Huyên khai giảng sao?”

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Đôi lông mày dài hẹp hơi nhướng lên, Thẩm Hoài Dương đưa cô vào trung tâm thương mại bên cạnh, đi thẳng đến tầng bán sản phẩm cho trẻ em.

Huyên Huyên rất vui, hai chân ngắn ngủn chạy đi chạy lại trong trung tâm thương mại, lúc thì lấy cặp sách, lúc thì lấy hộp văn phòng phẩm.

Diệp Giai Nhi đi theo sau con bé, con bé lấy ra thứ gì thì cô lại cất vào, hai mẹ con làm ngược lại hoàn toàn với nhau.

Thẩm Hoài Dương chỉ mặc một chiếc dài tay bẻ cổ màu đen đơn giản cùng với một chiếc quần tây thoải mái, anh ăn mặc không thể đơn giản hơn nhưng lại thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, như thể một loại động vật quý hiếm.

Anh hoàn toàn không hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người mà cứ ung dung đi theo hai mẹ con cô, lấy ra những món đồ mà Diệp Giai Nhi đã xếp vào.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi rất tức giận: “Anh chiều chuộng nó quá, cặp sách và hộp văn phòng phẩm ở nhà đều là đồ mới. Mua nhiều như vậy nó không dùng đến đâu.”

Đôi môi mỏng của anh khẽ cử động, cánh tay dài kéo cô vào lòng, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của anh nhìn cô chăm chú: “Những thứ đó là do em mua, còn lần này là do anh mua…”

“Có gì khác nhau sao?”

Cô bị ánh mắt sâu thăm thẳm của anh hút hồn, tim càng lúc càng đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.

Cánh tay dài của anh ôm lấy cô, định đưa cô về phía trước, Thẩm Hoài Dương nói rất nhẹ nhàng: “Giai Nhi, anh đã nợ con bé bốn năm rồi, bây giờ anh chỉ muốn bù đắp cho nó...”

Nghe vậy Diệp Giai Nhi không nói gì, cũng không phản đối nữa.

Khóe môi anh cong lên khẽ cười, tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô rồi cúi người, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ: “Chỉ cần đó là thứ mà con bé thích thì cho dù là thứ đẹp nhất hay tốt nhất thì anh cũng mang tới trước mặt cho nó. Như vậy thì mới khiến một người làm ba như anh cảm thấy vui vẻ và có được cảm giác thành tựu khó nói thành lời.”

“Thế nếu con gái anh muốn sao trên trời thì có phải anh cũng hái được cho con bé không?”

“Tại sao không chứ?” Anh xoa hai má trắng trẻo, mịn màng của cô, ánh mắt chăm chú, lời nói dịu dàng: “Chỉ cần là thứ em muốn và anh cũng có, chỉ cần anh có thể cho được thì có gì không thể chứ?”

Có cô và con, trái tim anh đã đầy ắp, chỉ cần là thứ mà bọn họ muốn thì anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để đưa tới trước mặt bọn họ.

Chỉ cần là thứ em muốn và anh cũng có, chỉ cần anh có thể cho được thì có gì không thể chứ?

Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến khóe mắt Diệp Giai Nhi đỏ lên, trong lòng cô rất cảm động nhưng vẫn xấu hổ quay mặt đi, giả vờ đi xem Huyên Huyên.

“Anh trở nên sến sẩm như vậy từ khi nào thế?” Cuối cùng cô lại không kìm được, quay đầu hỏi anh.

Hầu kết anh chuyển động, ngón tay dài của anh vuốt ve mái tóc cô, vẻ hơi bất lực: “Anh nói này, em có cần phá hoại bầu không khí như thế không?”

Diệp Giai Nhi nhoẻn miệng cười, kiễng chân lên hôn anh, như thể muốn thầm an ủi.

Động tác này rõ ràng quá thỏa mãn một người đàn ông, cánh tay anh ôm chặt eo cô, cúi người hôn xuống một nụ hôn thật sâu.

Trong khoảng thời gian đó, Huyên Huyên đã nhanh chóng lấy đầy giỏ hàng, bút chì, cặp sách, đất nặn, gần như thấy được thứ gì là con bé sẽ lấy thứ đó.

Lúc thanh toán hóa đơn, con bé cũng rất biết lấy lòng, cười tươi hớn hở ôm đùi Thẩm Hoài Dương gọi ba, dáng vẻ đó rõ ràng là đang nịnh nọt.

Thẩm Hoài Dương không phụ sự kỳ vọng của Huyên Huyên, quẹt thẻ không chớp mắt, làm cô bé vui mừng, gọi ba ầm ĩ.

Ba người trở lại chung cư, vừa hay đang có chương trình bóng rổ, Thẩm Hoài Dương bật lên, chuyển đến kênh thể thao xem trận đấu NBA. Truyện Teen Hay

Huyên Huyên không giành TV với anh, ngồi trên thảm, bày cả đống đất nặn ra, vui đùa thỏa thích.

Ngày mai bắt đầu đi học, Diệp Giai Nhi phải chuẩn bị giáo án, cô lấy máy tính của Thẩm Hoài Dương ra, chuẩn bị nhập mật khẩu vào.

Cảnh tượng bốn năm trước vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cô, anh đưa cô một thẻ ngân hàng nhưng mật khẩu lại là ngày tháng năm sinh của Thẩm Hải Băng, vậy còn lần này thì sao?

Cô khẽ thở ra, ngón tay chạm vào bàn phím, chậm rãi nhập vào ngày tháng năm sinh của Thẩm Hải Băng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng ngón tay mình đang run rẩy.

Nhưng khi màn hình được mở ra, cô cảm nhận được rõ ràng là có thứ gì đó vừa lướt qua trái tim mình làm cô đau nhói.

“Ập…” một tiếng, cô gập máy tính của anh lại, Diệp Giai Nhi đi về phía sofa, bế Huyên Huyên lên, đi ra khỏi chung cư.

Đương nhiên là Thẩm Hoài Dương nhìn thấy vẻ tức giận của cô nhưng anh không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tự nhiên cô lại nổi giận như vậy?

“Giai Nhi!” Đôi chân dài của anh bước nhanh, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô nhìn anh nhưng không nói gì, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.