“Bỏ đi bỏ đi, không nói gì nữa, về chung cư của tớ đi.” Chìa tay, cô ta kéo Huyên Huyên, một tay khá kéo vali.
Diệp Giai Nhi đi ở đằng sau, trên con đường tối đen, đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng, nhưng không có ánh sáng nào có thể chiếu vào trong trái tim cô.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô kéo Trần Diễm An: “Chung cư của cậu, tớ không đi nữa.”
“Không đến chung cư của tớ, cậu định đi đâu?”
“Khách sạn nhà nghỉ có rất nhiều.” Tùy tiện thuê một phòng cũng có thể sắp xếp cho cô và Huyên Huyên.
“Chung cư của tớ trống, cậu không cần sợ sẽ quấy rầy tớ và Quý Hướng Không, cậu nếu dám đến khách sạn nhà nghỉ, xem tớ có nghỉ chơi với cậu không!”
Nghe thấy sẽ không quấy rầy đến cô ấy và Quý Hướng Không, Diệp Giai Nhi lúc này mới buông tay, trên đường đi, cô nói rất ít, trên cơ bản luôn trầm mặc.
Không gian của chung cư rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là bẩn…
Rất bẩn…
Bụi đất, trên bộ sô pha, gần như khiến người ta có hơi không dám nhìn…
Trần Diễm An ho nhẹ hai tiếng, mặc váy dài ngả lưng ở sô pha, trên gương mặt xinh đẹp không có chút ngại ngùng, mà nói hiển nhiên: “Tớ trước giờ quen thói bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối nát rồi, đừng thấy tớ bề ngoài ăn mặc xinh đẹp như vậy, thật ra bên trong của tớ đều thối nát, cho nên vẫn phải làm phiền hai mẹ con các cậu dọn dẹp nơi này.”
Huyên Huyên xoay người, nhìn căn chung cư mấy lần: “Dì Trần, dì là sống trong chuồng heo sao?”
Trên đầu chảy xuống ba vạch đen, Trần Diễm An nhéo cái gương mặt nhỏ đó: “Cháu biết cái gì gọi là chuồng heo không? Chung cư của dì Trần của cháu sạch sẽ hơn của người khác rất nhiều, đây gọi là nghệ thuật!”
Diệp Giai Nhi cũng quả thật muốn làm tê liệt, cần dùng hành động làm mệt mỏi nỗi đau và sự mệt mỏi trên phương diện tinh thần, không nói hai lời, cô bê chậu nước sạch, bắt đầu dọn dẹp.
“Mau đi, giúp mẹ lao động.” Cô vỗ nhẹ vào tay của Huyên Huyên.
Huyên Huyên ngoan ngoãn nghe lời cũng bắt đầu dọn dẹp, nhìn dáng vẻ của hai mẹ con, Trần Diễm An cảm thấy đau lòng.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, cúi đầu, Trần Diễm An nhìn màn hình hiển thị, sau đó tránh hai người, đi đến ban công, nghe máy.
“Dẫn bọn họ qua đó rồi sao?” Giọng nói rất trầm, lại rất quen thuộc, là giọng nói của Thẩm Hoài Dương. Đam Mỹ H Văn
“Qua đó rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, Thẩm tổng nếu đã mua căn chung cư cao cấp như vậy tại sao không cho người dọn dẹp, nó bẩn tới mức Huyên Huyên còn chê bai tôi ở trong chuồng heo.”
Tiếng hít thở ở đầu bên kia rất khẽ, rất nhạt, Thẩm Hoài Dương một lát sau nói: “Để cô ấy bận một chút khá tốt, sẽ không suy nghĩ linh tinh.”
Căn chung cư đó, anh cố ý để bẩn như vậy, có những lúc lao động cũng là một loại phát tiết, cũng sẽ chuyển dời sự chú ý, ít nhất cô sẽ không nghĩ linh tinh…
“Tên viết trong trên giấy tờ sở hữu của căn chung cư là tên của tôi, Thẩm tổng thật nỡ tặng cả căn chung cư cao cấp này cho tôi sao?” Trần Diễm An nhìn rồi nói.
“Ừ…” Chỉ cần chuyện liên quan tới cô, anh chưa từng có nỡ hay không nỡ cả.
“Cô ấy cũng là bạn của tôi, tôi sẽ không lợi dụng lúc người khác nguy nan, cúp máy đây.”
Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại nói: “Tôi không yên tâm về cô ấy, tối nay cô ở đó ngủ cùng cô ấy một đêm đi, làm phiền rồi.”
Trần Diễm An không biết Thẩm tổng còn có lúc khách sáo như vậy, lập tức đồng ý, cô ta cũng không yên tâm Giai Nhi như này.
“Cảm ơn.” Sau khi cảm ơn, Thẩm Hoài Dương lúc này mới cúp máy.
Đêm đó, Diệp Giai Nhi cũng không ngủ, dọn sạch sẽ căn chung cư, giống như không cảm thấy mệt.
Huyên Huyên đã được Trần Diễm An dỗ ngủ rồi, cô ta ngồi trên sô pha, nhìn bạn thân giống như người mắc bệnh sạch sẽ dọn dẹp sắp xếp căn phòng.
Cô ta không lên tiếng, cũng không nói gì, chỉ hít thở, lúc Diệp Giai Nhi mệt thì nằm vật trên đất, coi như nghỉ ngơi.
Dùng sức của chín trâu hai hổ, Trần Diễm An mới lôi được cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô, cuối cùng cũng thở phào, cô cuối cùng cũng ngủ rồi.
Do thật sự không yên tâm về cô, Trần Diễm An gọi điện cho Quý Hướng Không, mấy ngày này sẽ ở đây ở bên Diệp Giai Nhi.
Nhìn cô phát điên, nhìn cô dày vò bản thân không còn giống con người, cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, cô đã một cước đạp vào chiếc giẻ lau của Diệp Giai Nhi: “Vừa vừa phải phải thôi!”
Diệp Giai Nhi không nói gì, tiếp tục đi giặt ga giường, Trần Diễm An cầm một bát nước hắt lên mặt cô.
“Cậu cũng nên tỉnh táo lại rồi, ai chết người thân đều sẽ đau lòng, đều sẽ bi thương tuyệt vọng, đều sẽ buồn bã, nhưng cậu cũng phải biết điểm dừng, cậu còn lý do để sống tiếp, không thể đau lòng mà trực tiếp đi theo chú được, đau lòng là điều bình thường, nhưng nếu quá nóng, chính là làm màu!”
Hạt nước chảy theo gương mặt, tay cô túm lấy áo trước ngực, giọng nói khàn đặc: “Nhưng tớ là hung thủ, tớ là hung thủ hại chết ba!”
“Không ai muốn cố ý hại chết người thân của mình cả, nhất là ba, nhưng trên đời có một vài chuyện là không thể tránh né, cậu khẳng định cậu muốn tiếp tục sống với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này sao? Huyên Huyên thì sao? Cậu cũng định mặc kệ con bé sao? Ngộ nhỡ tạo thành ám ảnh tâm lý cho nó thì sao?”
Trần Diễm An nói trúng chỗ đau: “Cho nên dừng lại thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, xem như là vì Huyên Huyên, cậu cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được…”
“Diễm An, ba của tớ chết rồi, con của tớ cũng chết rồi…” Cô đã khóc, khóc xé họng, khóc tới mức đứt từng khúc ruột, đau lòng tuyệt vọng, khóc rất thương tâm, khóc trong bất lực.
“Tớ biết, tớ đều biết.” Cô ta ôm lấy cô, đưa tay vỗ tay lưng của cô: “Nhưng cậu còn Huyên Huyên, còn bác gái, cậu vẫn phải vì bọn họ mà sống tiếp.”
Cô đã khóc rất lâu, mãi cho đến khi nước mắt khô cạn mới dừng lại.
Nếu có thể, cô bằng lòng chết thay ba, chỉ cần ba có thể sống, cô làm gì cũng được!
Phát tiết mấy ngày, lại khóc một trận như vậy, cảm xúc của cô tóm lại có chuyển biến tốt, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đúng như những gì Trần Diễm An nói, cô không thể cứ tiếp tục như vậy, cô vẫn phải tiếp tục sống…
“Tớ không sao rồi, cậu về đi, ở bên tớ mấy ngày, Quý Hướng Không chắc có ý kiến rồi.” Cô dụi đôi mắt sưng đỏ.
Trần Diễm An lại vỗ nhẹ vào lưng của cô, gật đầu, hai ngày này cô ta có thể nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen đỗ ở dưới lầu, cô ta nghĩ, đó chắc là Thẩm Hoài Dương…
Xe đỗ một lần là một đêm, cô ta có để ý, mỗi ngày khi trời sắp sáng, chiếc xe mới rời khỏi…
Huyên Huyên đi học rồi, Trần Diễm An cũng rời đi rồi, Diệp Giai Nhi vào phòng tắm, cô rửa mặt, tắm rửa, đánh răng, sửa soạn cho mình từ trong ra ngoài.
Sau đó, lại cầm ảnh của Diệp Đức Huy tới, nước mắt rơi xuống trên bồn, chảy xuống, hòa tan trong bồn nước rửa mặt.
Tay nhẹ nhàng vuốt vẻ gương mặt của Diệp Đức Huy, cô ôm trước ngực, cảm nhận sự ấm áp đó, cô quá lạnh, cần sưởi ấm trái tim.
Cô hy vọng ba có thể gọi cô một tiếng cô nhóc biết bao, nhưng cô biết, đó đã là chuyện không thể!
Sau đó cô đến cục cảnh sát, báo cảnh sát, cho lời khai về chuyện liên quan tới Thẩm Thiên Canh.
Nhưng cảnh sát lại nói với cô, phải thu thập chứng cứ trước, sau đó còn xác thực, sẽ nhanh chóng cho cô đáp án.
Thu thập chứng cứ, xác thực, cô chính là nhân chứng, cũng là người bị hại, bọn họ rốt cuộc là đang lấp liếm hay là đang nói thật?
Dù sao địa vị và quan vị của nhà họ Thẩm bày ở đó, Diệp Giai Nhi không tin cảnh sát, cô buộc phải nhanh chóng có được đáp án, mau chóng biết kết quả xử lý.
Không thể dựa vào cảnh sát, cô đương nhiên có cách của cô, cô đăng những chuyện này lên mạng, hơn nữa đã tìm luật sư, kiện Thẩm Thiên Canh ra tòa.
Cô không thể để ba, còn cả con cô chết uổng được, tóm lại phải có người trả giá cho hai sinh mạng!
Danh tiếng và uy vọng của nhà họ Thẩm ở thành phố S lớn cỡ nào thì hiệu quả của scandal nổ ra cũng lớn như vậy, đăng lên mạng không tới nửa ngày thì lên hotsearch, chuyện của Thẩm Thiên Canh ở thành phố S không ai không biết.