Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 274: Chương 274: Ông ta tuyệt đối không nói




Những người khác không có động cơ và lý do để làm như vậy, cũng chỉ có Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết.

Cổ họng nhấp nhô, Thẩm Hoài Dương kêu trợ lí Trần vào phòng làm việc, dặn dò trợ lí Trần âm thầm theo dõi hành tung của Thẩm Thiên Canh.

Anh cần phải xác thực chuyện này, xác thực suy nghĩ của anh.

Trợ lí Trần ra khỏi phòng làm việc, anh dựa người trên ghế da, suy nghĩ miên man, một căn phòng chìm trong màu đen, có làm như thế nào cũng không thể đánh tan đó.

Cùng lúc đó, ông chủ cửa hàng căn bản không nhận được tin tức không cho chất phụ gia, cho nên ông ta vẫn bỏ chất phụ gia vào trong cháo ngũ cốc.

Nói đi cũng phải nói lại, người ta đã trả giá rất cao cho ông ta, hai tỷ bốn trăm triệu chỉ để ông ta bỏ chất phụ gia vào trong cháo, nhưng mà liều lượng phải nhiều một chút.

Có chuyện gì vậy chứ?

Hai tỷ bốn trăm triệu không phải chỉ là bỏ chất phụ gia làm cho người ta ăn đến nghiện vào trong cháo ngũ cốc thôi à.

Cháo ngũ cốc cũng là do người đàn ông mặc đồ vest cố ý kêu làm, vốn dĩ cửa hàng không có bán loại cháo này, là anh ta cố ý thêm vào, còn nói là thực phẩm dinh dưỡng, tăng thêm cũng không có gì đáng ngại.

Có mục đích là gì thì ông ta không thèm để ý, cũng không quan tâm, chỉ cần có tiền, không giết người, không phóng hỏa, tại sao ông ta lại không làm chứ?

Vẫn là câu nói đó rất đúng, có tiền thì làm việc cho ma cho quỷ.

Vui vẻ ngân nga khúc hát, ông chủ quán cháo dọn dẹp, quét nhà, rửa chén.

Có một trận tiếng bước chân truyền đến, sau đó bóng người cao lớn bao phủ ông ta, ông chủ không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Bữa sáng đã bán xong rồi, cửa hàng đã đóng cửa.”

“Vậy à?” Mắt Thẩm Hoài Dương nhìn chăm chăm vào ông chủ, khẽ động đôi môi mỏng: “Ông có muốn nói gì về món cháo ngũ cốc không?”

Cháo ngũ cốc...

Một chút phản ứng bất ngờ mà ông chủ cũng không có, ông ta ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc mà nói: “Cháo ngũ cốc có vấn đề gì không?”

“Tôi không thích người khác vòng vo tam quốc với tôi, sự kiên nhẫn của tôi không tốt đâu.” Trong giọng nói trầm thấp của anh đã nhiễm phải ý cảnh cáo.

“Anh đây nói chuyện khó hiểu quá, tôi không hiểu gì hết.” Ông chủ cửa hàng lắc đầu.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Biểu cảm của Thẩm Hoài Dương lạnh lùng giống như tảng băng: “Vậy tôi nhắc nhở ông, chất phụ gia..."

Chủ quán không chịu thừa nhận, cứ lắc đầu nguây nguẩy, chắc chắn là mình không bỏ chất phụ gia vào trong cháo.

Không nói dong dài với ông ta nữa, Thẩm Hoài Dương đưa tay vỗ một phát, cửa quán ăn lại bị đẩy ra một lần nữa, có hai người cảnh sát đi vào, trực tiếp dẫn ông chủ cửa hàng đi.

Thẩm Hoài Dương đứng dậy ngồi vào xe, trợ lí Trần khởi động xe chạy theo xe cảnh sát trước mặt.

Ném giấy xét nghiệm chất phụ gia ra trước mặt chủ quán, cảnh sát nói: “Lần này còn gì để nói nữa không?”

Chứng cứ rành rành trước mắt, căn bản không có cách nào tiếp tục phủ nhận, lúc này mới thành thật. Chủ quán gật đầu thừa nhận, đúng là có bỏ chất phụ gia đặc biệt trong món ăn.

Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh hai người cảnh sát, trước mặt có đặt một ly cà phê, đôi mắt vẫn luôn híp lại.

“Tại sao chỉ bỏ chất phụ gia vào trong cháo ngũ cốc?” Cảnh sát hỏi.

“Làm gì có nhiều tại sao như thế, đương nhiên là bởi vì kiếm nhiều tiền rồi.” Chủ quán lẩm bẩm nói thầm, giọng nói rất nhỏ, không có người nào nghe thấy. Một giây sau, lập tức thay đổi sắc mặt, xin lỗi một cách thành khẩn: “Tôi biết lỗi của mình rồi, tôi đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm nữa, tôi sẵn lòng hợp tác với công việc của các đồng chí công an.”

Cảnh sát gõ nhẹ lên mặt bàn, lặp lại một lần nữa: “Tại sao lại bỏ chất phụ gia vào trong món cháo ngũ cốc, nghe rõ câu hỏi của tôi.”

“Đương nhiên là bởi vì cháo ngũ cốc đắt nhất rồi, sữa đậu nành và cháo gạo đen ba nghìn một chén, mà cháo ngũ cốc mười hai nghìn một chén, chỉ có thể bỏ vào trong cháo ngũ cốc thì mới là lời nhất. Còn nữa, đồng chí cảnh sát, bỏ chất phụ gia đặc biệt vào trong đồ ăn cũng không phải chỉ có một mình cửa hàng tôi, tại sao lại chỉ bắt tôi?”

Ông ta biết ít nhất có bảy cửa hàng bỏ chất phụ gia vào trong đồ ăn, sao lại chỉ bắt một mình ông ta về cục cảnh sát?

“Làm sao có nhiều tại sao như thế.” Cảnh sát đã không có kiên nhẫn mà cảnh cáo.

Làm gì có nhiều tại sao như thế, đương nhiên là bởi vì ông ta đã đắc tội với người mà mình không nên đắc tội, ví dụ như là Thẩm tổng.

Bây giờ cũng chỉ có thể trách ông ta đáng đời, có nhiều họng súng như vậy không đụng, hết lần này đến lần khác cứ nhất định phải đụng vào họng súng của Thẩm tổng này, không phải là tự tìm đường chết à?

Những gì nên hỏi đều đã hỏi xong hết rồi, ánh mắt cảnh sát chuyển hướng nhìn về phía Thẩm Hoài Dương, xin chỉ thị của anh: “Thẩm tổng, bây giờ..."

Còn chưa đợi anh ta nói xong thì Thẩm Hoài Dương đã trầm giọng ngắt ngang lời anh ta: “Ra ngoài đi.”

Gật đầu, hai người cảnh sát một trước một sau đi ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại, bưng ly cà phê, anh nhẹ nhàng lắc lư, không nói lời nào.

Thế là trong văn phòng chỉ còn lại có hai người, không có ai lên tiếng, không khí lưu chuyển trong phòng, trở nên vô cùng ngột ngạt.

Một người có cảm giác áp bức quá mạnh mẽ như thế, ông chủ quán ăn ưỡn ẹo: “Cậu lạm dụng tư quyền.”

“Ừm.” Bình tĩnh đáp một tiếng Thẩm Hoài Dương hất nhẹ cằm, đồng ý với ông ta: “Ai kêu ông bỏ chất phụ gia vào trong cháo.”

“Tự tôi.” Chủ quán ăn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve li cà phê, hiếm khi Thẩm Hoài Dương mới có thể kiên nhẫn như vậy, anh tiếp tục nói: “Cho ông thêm một cơ hội, rốt cuộc là ai đã thuê ông bỏ chất phụ gia vào trong đồ ăn?”

Đáp án vẫn không thay đổi, chủ quán ăn lại nói một lần nữa.

Nếu đã như vậy, thế thì không cần thiết phải tiếp tục nói tiếp, ngón tay thon dài chỉnh lại quần áo ở trên người, anh đứng dậy đi khỏi đó.

Sau đó, cảnh sát đi vào mang chủ quán ăn vào trong nhà giam.

“Đúng là tôi đã làm sai, đồng thời nhận tội, lúc nào mới có thể thả tôi ra ngoài?”

“Tạm thời không biết.”

Ném xuống một câu như thế, cảnh sát liền đi khỏi, chủ quán ăn dựa vào vách tường thở hồng hộc.

Thật sự là lúc nãy ông ta đã bị người đàn ông đó dọa sợ, nhưng mà vẫn may là ông ta có thể kìm nén một chút cảm xúc, cũng không để lộ ra ngoài.

Cho dù có thế nào đi nữa thì ông ta cũng sẽ không thừa nhận rốt cuộc là ai đã kêu mình bỏ chất phụ gia vào trong đồ ăn.

Người đàn ông sai ông ta bỏ chất phụ gia vào đồ ăn đã dùng súng uy hiếp ông ta, nếu như chuyện này bị bại lộ, ông ta có bị bắt, cái gì nên nói cái gì không nên nói, ông ta phải cân nhắc cho cẩn thận.

Một cây súng màu đen chống đỡ ở trên đầu ông ta, đồng thời người đàn ông đó còn nói ông ta muốn báo cảnh sát cũng được, cho dù anh ta có bị bắt thì sau lưng vẫn còn có rất nhiều anh em báo thù cho anh ta, hoàn cảnh gia đình của ông ta, địa chỉ trường học, nơi con cái đi học, đối phương nắm rõ như lòng bàn tay.

Chỉ cần khăng khăng là mình không có làm, không chỉ có thể có được hai tỷ bốn trăm triệu, mà còn có thể bảo vệ tính mạng cả gia đình mình.

Nhưng mà một khi nói những điều không nên nói, vậy thì hậu quả rất khó lường.

Không nhận được thứ mà mình muốn, Thẩm Hoài Dương cũng không thèm để ý, anh yêu cầu cảnh sát đến cửa hàng bán đồ ăn sáng kiểm tra camera giám sát.

Mọi thứ trong video giám sát điều rất bình thường, không có chỗ nào khác lạ, cho dù là trong cửa hàng hay là camera ở phía sau, ngay cả chất phụ gia đặc biệt cũng là do chủ cửa hàng tự tay bỏ vào.

Tất cả những nơi có video giám sát đều đã xem qua rồi, không có bất cứ điều gì khiến cho người ta cảm thấy kỳ quặc.

Suy đoán của anh chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, trực giác nói cho anh biết rằng có điều gì đó thật sự không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.