Thư ký Lưu thấy ấm ức vô cùng, chính chủ tịch đã hỏi đấy thôi, chẳng qua anh chỉ trả lời theo đúng sự thực thôi mà, anh sai chỗ nào chứ?
Tối đó Dương Tầm Chiêu tới Danh Tước, dĩ nhiên anh không đi một mình mà còn rủ thêm vài người nữa.
“Anh ba à, có chuyện gì vậy? Chẳng phải là chị ba đã quay về rồi sao? Anh không ở bên chị ấy à, còn có thời gian tới uống rượu với bọn này nữa chứ.” Tịch Xuyên biết rõ tình trạng của anh lúc này, và cũng hiểu kha khá vê chuyện của Hàn Nhã Thanh.
Lúc trước anh ba như phát điên lên mà tìm chị dâu khắp nơi, bây giờ chị ấy đã quay về thành phố A rồi, nhẽ ra anh nên dính chặt lấy chị mọi lúc mọi nơi mới phải chứ
Sao lại có thì giờ ngồi uống rượu với bọn họ như thế này? Đúng là chuyện lạ mà.
Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua anh ta, ánh mắt anh lạnh tanh.
“Anh ba? Sao thế?” Tịch Xuyên thấy thế thì sợ đến nỗi thiếu điều làm đổ luôn rượu trong ly, ánh mắt lúc nãy của anh ba thật là đáng sợ mà.
Nhìn qua là biết ngay anh đang thèm khát thiếu thốn lắm, chắc là chị dâu không thỏa mãn được anh ấy đây mà.
“Anh ba, bộ anh không được thỏa mãn chuyện kia à?” Tịch Xuyên uống một ngụm rượu rồi đánh liều hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là chị dâu không thể thỏa mãn được anh sao?”
Câu nói này của anh ta chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
“Tịch Xuyên, cậu câm mồm được rồi đó.” Khuôn mặt của Dương Tầm Chiêu lúc này tối sầm đi trông vô cùng đáng sợ, giọng điệu anh cũng lạnh tanh đến ghê người.
Thỏa mãn anh? Bây giờ anh muốn gặp cô thôi cũng khó, nói gì tới thỏa mãn chứ?
“Anh ba và chị dâu đã li hôn rồi mà. Nếu đã li hôn thì chị ấy đâu thể ngủ với anh ba nữa, vậy thì làm sao mà thỏa mãn anh ấy được?” Tiểu Thất nhỏ tuổi nhất, vẻ ngoài cũng trông ngây thơ nhất, nhưng có đôi lúc cậu ta lại không hề ngây thơ chút nào.
Tiểu Thất nói câu này đúng là không sai chữ nào!
“Phụt!” Tịch Xuyên nghe cậu ta nói vậy thì liền phì cười, nói: “Ừ, Tiểu Thất nói có lý lắm, li hôn rồi thì không thể ngủ với nhau được, anh ba cứ phải “Trăng khuya nương gối bơ phờ tóc mai” riết rồi thành ra bị thiếu thốn tình cảm, vậy nên tới đây uống rượu với chúng ta.
“Sau tự nhiên anh ba lại li hôn với chị dâu vậy?” Vì Dương Tầm Chiêu không cho phép nói chuyện này với người khác nên cậu năm Tào vẫn chưa biết rõ lắm.
Cho nên tất cả mọi người trừ Tịch Xuyên và Đường Lăng ra chỉ biết chuyện Dương Tầm Chiêu đã li hôn với Hàn Nhã Thanh thôi, còn cụ thể ra sao thì không hề nắm rõ.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, nhưng tóm gọn lại thì là do anh ba không trông chị dâu cho kỹ vào.” Tịch Xuyên cũng không nói rõ, nhưng chuyện này anh ta chính là người biết rõ nhất, anh cho rằng chị dâu có thể li hôn được là vì anh ba đã đặt ra điều kiện như vậy với chị ấy.
Ai bảo anh ba rảnh hơi rồi tự nhiên đòi làm cái hợp đồng gì đó làm chi? Mà còn đặt ra các điều kiện như là khi anh ba không có ở thành phố A thì có thể tìm thư ký Lưu để làm thủ tục li hôn, làm vậy chẳng khác nào cố tình tạo điều kiện cho chị ấy.
Thật ra thì Tịch Xuyên cũng biết là anh ba không hế có ý muốn li hôn, chắc chắn chính chị dâu là người yêu cầu, nhưng dù chị ấy có muốn thì anh ba cũng có thể ngăn không cho chị viết và không ký vào đơn mà.
Tịch Xuyên không hê biết rằng chữ trên tờ giấy thỏa thuận kia sẽ biến mất sau một tháng, cũng bởi vậy nên Dương Tầm Chiêu mới chịu để cho Hàn Nhã Thanh viết như thế.
Nhưng ngờ đâu người tính không bằng trời tính, cuối cùng cậu ba Dương vẫn tính nhầm một bước!
Lúc này thư ký Lưu đang đứng sau lưng Dương Tầm Chiêu không dám hó hé tiếng nào, anh ta chỉ mong sao chuyện này qua nhanh nhanh, mong chủ tịch hãy quên chuyện này thật nhanh.
Nhưng thư ký Lưu cũng biết rõ, chừng nào bà chủ còn chưa quay về thì chủ tịch sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Sao mà phức tạp thế không biết nữa! Nghe nói là chị dâu trốn ra nước ngoài, anh ba tìm suốt một tháng mà vẫn chưa tìm chị ấy về được, cuối cùng là do nghe tin ông cụ Hàn bị bệnh nên chị ấy mới về, đúng chứ?” Tính cậu năm Tào trước nay vốn hay hiếu kỳ, nhưng anh ta hỏi Tịch Xuyên thì Tịch Xuyên lại không chịu nói, mà anh lại không dám hỏi thẳng Dương Tầm Chiêu.
Bây giờ được gặp mặt, cậu năm Tào cảm thấy mình có thể nhân lúc này hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Với năng lực của anh ba mà tìm suốt một tháng vẫn không tìm được chị ấy sao? Chị dâu đã trốn ở đâu vậy chứ? Ở sao Hỏa hay gì?” Đây cũng là điêu khiến cậu năm Tào thấy thắc mắc nhất, anh ta biết rất rõ vê năng lực của Dương Tầm Chiêu, nếu Dương Tầm Chiêu muốn tìm người thì chắc chắn sẽ tìm thấy.
“Cho dù chị dâu có trốn ở hành tình khác, anh ba cũng có thể tìm lại được về.” Tiểu Thất nhanh chóng tiếp một câu, cậu ta tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của anh ba.
“Nhưng anh ba chưa tìm lại được chị ba về.” Cậu năm Tào nhìn Tiểu Thất rồi cười nói.
“Vậy chỉ có một lý do thôi.” Tiểu Thất nhìn thoáng qua Dương Tầm Chiêu rồi làm giọng bí ẩn nói.
“Lý do gì?” Cậu năm Tào nhướn mày, anh ta cũng rất muốn nghe thử xem Tiểu Thất có thể nói được điêu gì hay ho.
Tịch Xuyên cũng thấy có chút tò mò, anh ta cũng muốn biết lý do duy nhất mà Tiểu Thất sắp nói là gì. Đến cả Dương Tầm Chiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, tất nhiên ánh mắt anh không còn quá lạnh lùng như khi nhìn Tịch Xuyên nữa.
Tiểu Thất ngồi thẳng lưng, đoạn cậu ta hắng giọng rồi nghiêm túc cắn rõ từng chữ: “Đó là do chị dâu không muốn về với anh ba.”
Câu này của Tiểu Thất lại một lần nữa đúng y không trượt phát nào!
Tịch Xuyên ngơ ra giây lát, thằng bé Tiểu Thất này đúng là hiểu biết ghê thật, câu nói này đã đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề, đúng thật mọi chuyện đều là do chị dâu không muốn quay về với anh ba
Nếu chị ấy bằng lòng quay về với anh ba thì đã không sinh ra đủ thứ dây mơ rễ má như vây.
Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn vê phía Tiểu Thất, thằng nhóc ngang ngược này càng ngày càng khó ưa mà.
Mặt thư ký Lưu vô thức giật giật, Tiểu Thất có biết thì biết trong lòng thôi, việc gì phải nói thẳng ra chứ?
Làm vậy có khác nào muốn giết người đâu?
Tiểu Thất đúng là không hiểu chuyện mà, trong tình huống này mà nói thế thì chẳng khác gì đang kích thích chủ tịch. Chủ tịch đây giờ thật sự không thể chịu đựng thêm một cú sốc nào nữa.
“Ai da, khó hiểu thật đấy, tại sao chị dâu lại phải li hôn với anh ba chứ? Tại sao lại phải trốn đi như vậy? Tại sao anh ba đi tìm chị ấy mà chị ấy lại không chịu quay về với anh ba?” Trong đầu cậu năm Tào lúc này đang chứa một vạn câu hỏi vì sao.
Dĩ nhiên là cậu năm Tào không tài nào nghĩ ra câu trả lời.
Lúc đầu khi Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh thì anh ta cảm thấy Hàn Nhã Thanh không xứng với anh ba của mình.
Nhưng rồi sau đó khi nhận ra sự khác biệt của cô lúc ở Danh Tước thì anh ta lại cảm thấy Hàn Nhã Thanh cũng rất ổn.
Nhưng theo như anh thì Hàn Nhã Thanh cũng chỉ là rất ổn mà thôi, so với anh ba thì vẫn thua xa.
Vậy nên anh không tài nào hiểu được tại sao Hàn Nhã Thanh lại li hôn với anh ba. Cũng không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại trốn đi.
Và anh cũng không thể hiểu được tại sao anh ba đã đi tìm Hàn Nhã Thanh như vậy mà cô vẫn không chịu quay về với anh?
Rốt cuộc thì Hàn Nhã Thanh đang nghĩ gì vậy chứ?
Đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao? Nếu là vậy thì cô cũng hơi bị quá tay rồi.
Tịch Xuyên nghe anh ta nói thế thì liên ngẩng đầu lên nhìn Dương Tâm Chiêu một cái, không nói thêm gì.
Nếu anh ba đã không nói thì dĩ nhiên anh cũng sẽ không lắm mồm.