Người đàn ông này hẹp hòi vô cùng, trái tim cô chỉ có thể dành cho anh mà thôi. Mặc dù đây cũng là một kiểu ngọt ngào
nhưng cần phải chú ý mọi lúc, lỡ như một ngày nào đó mất kiểm soát thì sao? Hàn Nhã Thanh nghĩ, cô nâng mặt Dương Tầm Chiêu lên...
“Ngốc quá, anh đang nghĩ gì thế hả? Bùi Dật Duy và em cùng nhau lớn lên, bọn em không có mâu thuẫn nên đương nhiên tình cảm vẫn luôn ổn định. Nếu nói hai người thật sự không có tình cảm gì với nhau thì chắc chắn là nói dối. Nếu em lừa anh nói em không có tình cảm gì với anh ta, đối xử lạnh nhạt với anh ta, không quan tâm gì tới anh ta thì anh có tin không? Tình cảm của em đối với anh ta cùng lắm cũng chỉ là em coi anh ta như anh trai mà thôi, không có tình cảm dư thừa nào khác. Bây giờ anh ta xảy ra chuyện, có thể giúp được chắc chắn em sẽ giúp, nhưng em đảm bảo em thật sự không có tình cảm nào khác với anh ta.” Hàn Nhã Thanh nghiêm túc nói, cô không chỉ muốn Dương Tầm Chiêu yên tâm mà còn muốn anh dần dân tin tưởng cô, chỉ cần anh tin tưởng cô thì cho dù sau này cô có tiếp xúc với người đàn ông khác anh cũng sẽ không tức giận, ít nhất là không thẹn quá hóa giận và nghi ngờ tình cảm giữa hai người.
Hàn Nhã Thanh muốn lâu dài, nhưng tính cách Dương Tầm Chiêu độc đoán, cuồng chiếm hữu như thế, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng không muốn anh thay đổi, cô thích người đàn ông này, dù anh có thế nào cô cũng đều thích. Tuy nhiên, một vài mâu thuẫn không cần thiết có thể tránh được thì nên tránh, hơn nữa hai người đều là hai cá thể riêng biệt, lẽ nào thật sự không tiếp xúc với người khác sao? Nếu vừa tiếp xúc với người ngoài đã tức giận, sau đó phải giải thích, vậy không mệt chết mới lạ đấy.
Cho nên, bây giờ cô phải xây dựng niềm tin giữa hai người, để trong bất kỳ tình huống nào Dương Tầm Chiêu cũng có thể tin tưởng cô. Đây là mục tiêu quan trọng, lâu dài, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu thật sự có thể làm được thì chắc chắn sau này hai người sẽ càng hòa hợp hơn.
Vì sự dịu dàng của Hàn Nhã Thanh mà tâm trí Dương Tầm Chiêu nhộn nhạo không yên, anh không khỏi đắm mình trong sự dịu dàng mang tên Hàn Nhã Thanh này. Giờ phút này, anh cảm thấy lời của Hàn Nhã Thanh không hề chói tai, hơn nữa còn rất có lý. Giữa cô và Bùi Dật Duy không thể không có chút tình cảm nào được, nếu Hàn Nhã Thanh dối lòng rằng giữa hai người không có gì thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ, thậm chí sẽ đi điều tra.
Bây giờ Nhã Thanh quang minh chính đại nói với anh, cô xem Bùi Dật Duy như bạn bè, vậy nên sự giúp đỡ cô dành cho anh ta chỉ là chuyện bạn bè làm vì nhau. Như thế rất tốt! Không phải vì tư tình riêng mà chỉ là sự giúp đỡ bình thường giữa bạn bè với nhau, thậm chí Dương Tầm Chiêu còn nghĩ đến lúc anh chơi với bạn mình, mặc dù ngày thường không để ý, nhưng khi những người đó xảy ra chuyện thì anh sẽ đều quan tâm, hơn nữa cũng sẽ dành cho họ sự giúp đỡ cần thiết. Hàn Nhã Thanh làm vậy không có gì sai, thậm chí nếu cô không giúp đỡ gì mới kỳ lạ.
Dương Tầm Chiêu hơi mất vui, nhưng không biết anh nghĩ gì mà lại miễn cưỡng gật đầu, Hàn Nhã Thanh kinh ngạc vô cùng!
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện về người đàn ông khác mà lại thuận lợi như thế! Nếu là trước đây, có khi nào cô muốn đi gặp người đàn ông khác mà không phải dỗ dành anh đâu? Hoặc sau khi quay về sẽ bị giày vò cho tới bến! Hôm nay chỉ mới nói một câu thôi anh đã đồng ý luôn rồi? Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để thuyết phục Dương Tầm Chiêu, xem ra bây giờ không cần dùng tới nữa. Hàn Nhã Thanh nghĩ, lẽ nào lời vừa rồi thật sự có hiệu quả sao? Cũng nhanh quá rồi đó! Hiệu quả tức thì!
“Buổi sáng em nghỉ thêm lúc nữa, buổi chiều mới đi, chắc chắn đến tối sẽ về.” Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã đồng ý, nhưng Hàn Nhã Thanh cũng nghiêm túc nói. Nhân lúc bây giờ đang trong tình trạng tốt, cô nhất định phải gây dựng thêm lòng tin, không thể phung phí chút ít niềm tin Dương Tầm Chiêu vừa dành cho mình được! Trong lòng cô nghĩ, nếu Dương Tầm Chiêu cứ dễ bị thuyết phục như thế này mãi thì tốt biết mấy!
“Được!” Mắt Dương Tầm Chiêu sáng bừng lên! Trước đây luôn là anh nhắc Hàn Nhã Thanh phải về, lần này cô lại chủ động nói với anh, khác biệt này thật lớn! Dương Tầm Chiêu nghĩ lại, có phải trước đây mình thật sự quá dễ ghen nên mới đẩy Hàn Nhã Thanh ra ngày càng xa không? Bây giờ anh cho cô chút tự do cô đã ngoan ngoãn như thế? Quả nhiên Hàn Nhã Thanh chỉ thích mềm không thích cứng. Dương Tầm Chiêu tự tổng kết lại, nếu để Hàn Nhã Thanh biết được chỉ sợ cô sẽ tức chết mất! Hóa ra suy nghĩ của người này là như thế! Vậy kế hoạch bồi đắp lòng tin của cô phải làm sao?
“Ăn xong rồi.” Có thể là vì nói chuyện với nhau quá thuận lợi nên tâm trạng Hàn Nhã Thanh cũng tốt theo, Dương Tầm Chiêu
bưng khay thức ăn xuống lầu. Hàn Nhã Thanh còn muốn nằm ườn trên giường thêm chút nữa. Cô nghĩ, chuyện của Bùi Dật Duy cũng coi như có chút tiến triển, tối nay cô sẽ đi tìm Liễu Ảnh. Bây giờ cô lại hơi nhớ hai bé con, không biết giờ này chúng thế nào rồi. Hàn Nhã Thanh nghĩ vậy rồi lấy điện thoại gọi cho Đường Vũ Kỳ, một lát sau đầu bên kia đã nghe máy.