Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 4: Chương 4




Anh vừa nói xong liền nhanh đứng lên, nắm lấy tay Kiều Ân Ân mà lôi ra khỏi Kiều gia, còn Kiều Thanh Thanh liền đưa đôi mắt sắc nhọn nhìn anh và Kiều Ân Ân đang nắm tay ra khỏi Kiều Gia, vẻ mặt từ từ đổi sắc cô nhanh đứng lên nắm chặt lấy tay nhưng lại thả ra chụp lấy cái bát chọi mạnh về phía trước nói.

“Kiều Ân Ân tao không có mày đừng mong mà có được, Aaaaa”

Anh nắm chặt lấy tay cô mà lôi đi chẳng thèm nói lời nào, cô bỗng dưng dựt tay mạnh lại quát lớn.

“Tên điên,tôi chưa ăn xong mà, nè anh làm gì lôi tôi nhanh như gió vậy hả?”

“Im miệng lại đi”

Anh chẳng thèm trả lời cô, mà quay lại nói một câu ngắn gọn, cô cứng đầu cứ đứng mãi mà chẳng bước vào xe, anh bước vào xe nhưng chẳng thấy cô bước đến liền quay lại nhìn cô nói.

“Lên xe”

“Không”

Ở trong xe anh nhìn ra, đưa tay chỉ vào cô nói.

“Sức chịu đựng tôi có giới hạn, tôi đếm đến 3 cô không bước vào thì chết với tôi đấy,,1,2,3”

Mặc cho anh đếm cô cứ đứng im lặng tay khoanh trước ngực, anh vừa đếm xong cô liền xoay người bước đến chiếc xe ô tô đang ở phía sau mà mở cửa bước vào, anh tức giận mà nổ máy chạy đi, cô nhìn thấy xe anh chạy đi liền nói.

“Đi đi”

“Thiếu, thiếu phu nhân cô lên xe tôi, tôi sẽ bị thiếu gia đuổi việc đấy”

“Đưa tôi về nhà đi mà, tôi không có tiền, không đi taxi được”

Cô xoay người, đưa tay nắm lấy tay cậu tài xế mà tỏ vẻ mặt đáng thương trước cậu tài xế, chiếc xe ô tô vừa đậu lại cô liền bước xuống vui vẻ đi vào, cô vừa đi đến cửa nhà bếp liền dừng chân lại vì một lời nói.

“Thiếu phu nhân về bằng xe gì thế”

Cô xoay người nhìn lại người phụ nữ đang hỏi cô cười nhẹ, đưa tay tự chỉ vào cô nói.

“Tôi hả, xe ô tô ấy”

Cô vừa nói xong thì mấy cô người làm liền nhìn nhau lắc đầu vài giây rồi lại nhìn cô cười miễn cưỡng nói.

“Thiếu phu nhân vào phòng thận trọng nha”

“Mấy chị làm sao thế, làm như tôi sắp chết ấy”

Cô nói xong nhẹ cười liên xoay người mà bỏ lên phòng, cô đưa tay đẩy cửa bước vào, căn phòng tối đen cô chưa kịp với tay tắt đèn thì bàn tay của Sở An nắm chặt lấy tay cô kéo mạnh cô vào lòng, cô hoản loạn mà la hét.

“Aaaaa, đừng dọa tôi mà, đừng dọa tôi mà”

“Từ khi nào mà cô sợ tôi thế hả”

Cô nghe thấy tiếng anh nói liền im lặng, ngước mắt lên nhìn anh vài giây quát lớn.

“Đồ thần kinh, ai bảo anh trời sáng mà đi tắt đèn, làm quỷ dọa người, bệnh thần kinh anh nặng lắm rồi mau đi khám đi, nếu không sẽ lây cho tôi đấy”

Cô nói xong thì vung vẫy để anh buông cô ra nhưng cô càng vùng vẫy anh càng ôm chặt hơn, cô vùng vẫy mãi anh chẳng thèm thả ra cô liền cắn mạnh vào tay anh, tay chảy máu anh liền dựt lại, cô nhanh chạy nhưng lại bị anh bắt lại, cô quát lớn.

“Đồ thần kinh, thả tôi ra, buông ra, Đầu anh có phải có hố không hả”

“Phải có hố trong hố có cô”

Anh thì thầm nói bên tai cô, cô nghe lời anh nói liền đứng im người chẳng vùng vẫy nữa, anh không thấy cô vùng vẫy liền liếc nhẹ mắt nhìn cô nhẹ cười rồi chậm rãi buông cô ra, cô vì những lời anh nói đỏ cả mặt chẳng dám quay lại nhìn anh mà chạy thẳng vào phòng tắm. Anh bặc cười bước lại ghế ngồi, cô hậu đậu vào phòng tắm chẳng mang đồ vào, đến cởi sạch đồ mới nhớ ra liền hoảng hốt.

“A, Ân Ân tại sao tính hậu đậu của mày lại phát lên, vào tắm mà chẳng mang đồ, làm sao đây”

Cô cứ im lặng hồi lâu rồi chậm rãi đưa tay nắm lấy cửa mở hí ra, cô đưa đầu ra nhìn xung quanh mà bảo.

“Đồ thần kinh, anh còn đó không, nè còn đó không hả, nè còn thì lấy giùm tôi đồ đi”

Anh nghe giọng cô nói liền xoay người lại nhìn, nhưng chẳng thèm trả lời cô, cô thấy im lặng chẳng chút động tĩnh liền nghĩ anh không còn trong phòng,nhanh tay chụp lấy cái khăn mà quắn ngang cơ thể bước ra, thầm thì nói.

“Xem ra, tên thần kinh đi rồi, nhanh mới được, nếu tên thần kinh quay lại thì xấu hổ chết mất”

Cô quắn nhanh cái khăn, chậm rãi bước khỏi phòng tắm, anh ngồi trên ghế thấy cô bước ra liền nói.

“Cô định quyến rũ tôi bằng chiêu cũ rích này sao”

Cô nghe giọng anh liền hoảng hốt, hai tay nhanh ôm chặt lấy vai liếc mắt nhìn anh, anh nhanh đứng lên chậm rãi bước gần lại cô nói.

“Cô giấu gì đấy, chẳng phải tôi đã thấy hết của cô rồi sao”

“Đồ biến thái, im miệng đi”

Cô nói xong liền xoay người chạy đi, nhưng bị anh bắt lại, ném mạnh cô xuống giường, cô nhanh chóng tay ngồi dậy nhưng anh đè lên cô, cô nắm chặt lấy cái khăn nói.

“Anh, anh làm gì hả, tôi, tôi cắm anh chạm vào tôi đấy”

“Cô nói tôi biến thái, thì tôi cho cô biết thế nào là biến thái”

Anh kiềm chặt lấy hai tay cô xuống giường, mà hôn liên tục, còn cô cứ cựa quậy vì anh đang hôn khắp cơ thể cô, cô sắp không chịu được liền la lớn.

“Đồ thần kinh thả ra, đừng làm vậy mà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.