Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 65: Chương 65




Bàn rồi ký hợp đồng xong thì cũng đã tới giờ cơm tối, Châu Giác đặt bút xuống bàn rồi nhìn đồng hồ nói: “Hợp đồng đã bàn rõ và cũng ký xong. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Nhạn Di ký xong rồi đặt bút xuống nhìn cô ấy, mỉm cười nói: “Rất vui được hợp tác với nhà thiết kế nổi tiếng cô Châu Giác đây. Hợp tác vui vẻ.”

Hai người bọn họ bắt tay nhau, Châu Giác lúc này mới quay sang nhìn người ngồi bên cạnh: “Uyển Ngưng, cũng tới giờ ăn tối rồi chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Uyển Ngưng đang ngồi xem lại các điều khoản hợp đồng một lần nữa, nghe cô ấy nói vậy thì gật đầu: “Cũng được. Chị Nhạn Di đi ăn cùng với bọn em luôn đi.”

Nhạn Di ngồi đối diện nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần đâu, ba người bọn em đi ăn đi. Chị một lát có hẹn với bạn rồi.”

Châu Giác gật đầu: “Vậy được, vậy bọn tôi đi trước đây.”

Cô cầm túi xách lên nhìn cô ấy nói: “Vậy bọn em đi trước, gặp chị sau.”

Nhạn Di gật đầu rồi nhớ ra gì đó thì nói: “Chiều mai em đến chỗ đạo diễn Quách thử vai rồi sau đó đến studio chụp hình cho nhãn hàng. Mộng Uyển em nhớ lịch trình nhắc Uyển Ngưng đấy.”

Mộng Uyển ngồi trên ghế cầm túi xách lên đứng dậy: “Dạ em biết rồi chị Nhạn Di, ngày mai em sẽ đưa chị Uyển Ngưng đến đúng giờ.”

“Được, giao cho em.”

Mộng Uyển gật đầu vỗ ngực ra hiệu rằng cô ấy cứ tin tưởng ở cô rồi chạy đến bên cạnh hai người cùng nhau rời khỏi phòng làm việc. Nhạn Di thấy ba người họ đi rồi thì đưa tay lên xoa mi tâm rồi đứng dậy đến bàn làm việc dọn dẹp lại đồ. Lúc này tiếng chuông điện thoại của Nhạn Di reo lên, cô cầm lên nhìn rồi bắt máy: “Alo, Duệ Khải.”

Đầu dây bên kia, Duệ Khải ngồi ở trên xe dựa lưng vào ghế, nói: “Chị Nhạn Di, tôi có chuyện muốn nhờ chị?”

Nhạn Di nghe vậy thì dừng động tác trên tay lại, nhíu mày hỏi: “Là chuyện gì?”

Còn ở bên trong quán ăn, ba người lựa một cái bàn góc khuất ngồi xuống. Bà chủ đi tới đưa thực đơn sang, bọn cô nhận lấy gọi vài món. Bà chủ rời đi rồi Châu Giác ôm lấy cánh tay cô, hỏi: “Cậu về Thượng Hải rồi Vu Dương có nói gì không?”

Cô lắc đầu cầm ly nước lên uống: “Không có, anh ấy cũng dặn dò mình về sức khỏe với lại anh ấy biết công việc của mình là ở Thượng Hải sớm muộn cũng rời khỏi, không thể ở chỗ đó mãi được.”

Châu Giác nghe vậy thì gật đầu, nói: “Nhưng yêu xa khó lắm đấy.”

“Mình chưa từng yêu xa bao giờ nhưng mà chỉ cần có lòng tin tưởng dành cho nhau thì khó mấy cũng sẽ ổn.”

Cô ấy nghe xong thì lắc đầu: “Thật sự yêu xa có rất nhiều cái khó, lúc cậu cần một cái ôm trong lúc mệt mỏi thì họ lại không ở bên cạnh. Hay là đi trên đường nhìn những cặp tình nhân nắm tay nhau vào những dịp lễ cậu sẽ có lúc cảm thấy tủi thân và buồn bã. Nhưng mình nghĩ đối với cậu và Vu Dương chắc là sẽ vượt qua được.”

Những lời của Châu Giác nói cô đều hiểu nhưng hiện tại không ai có thể thay đổi được gì. Vu Dương, anh ấy trước giờ đều ở quân khu rất ít khi được nghỉ phép về nhà còn cô là một diễn viên phải di chuyển nhiều nơi để đóng phim. Yêu xa đối với hai người cũng giống như thử thách cần phải vượt qua và gắn bó tình cảm với nhau hơn.

Mộng Uyển ngồi bên cạnh thấy bầu không khí có chút yên tĩnh liền vội nói: “Hai người đừng nói đến chuyện này nữa, nói đến chuyện của em đi.”

Uyển Ngưng nhìn sang cô ấy, hỏi: “Chuyện của em? Là chuyện gì?”

Mộng Uyển cười cười nhìn hai người nói: “Em cũng muốn có bạn trai, hai người giới thiệu cho em đi.”

Hai người bọn cô đưa mắt nhìn nhau sau đó phì cười, cô nhìn cô ấy hỏi: “Chị nhớ không lầm lúc trước em có bạn trai rồi không phải sao?”

Mộng Uyển đưa tai gãi đầu, cười nói: “Bọn em chia tay nhau lâu rồi nhưng em chưa nói với chị.”

Cô nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Sao lại chia tay rồi?”

“Do bọn em thấy không hợp với lại yêu xa lâu quá khiến cho mối quan hệ giữa bọn em có vấn đề nên lựa chọn chia tay.”

Cô nghe xong thì im lặng không nói gì, yêu xa thật sự khó như vậy sao, có thể dẫn đến hai người đang yêu nhau mặn nồng rồi chia tay. Châu Giác ở bên cạnh thấy vậy thì nói: “Chị có quen vài người bạn, có gì sẽ giới thiệu họ cho em nên em yên tâm đi.”

Mộng Uyển nghe vậy thì nở nụ cười gật đầu: “Vậy phiền chị rồi chị Châu Giác.”

Cô quay sang nói với Châu Giác ngồi bên cạnh: “Như vậy có được không?”

Châu Giác nháy mắt với cô một cái, nói: “Yên tâm đi, bạn mình đều là người tử tế, đẹp trai cả nên là đừng lo lắng về vấn đề Mộng Uyển chịu thiệt thòi đâu.”

Bà chủ bưng đồ ăn lên, cuộc trò chuyện về vấn đề này của ba người cũng dừng lại. Họ nhanh chóng bắt tay vào ăn vì bụng họ đã biểu tình này gì, có trò chuyện nói sang vấn đề khác.

Bên trong ký túc xá quân khu, Vu Dương từ trong phòng tắm bước ra trên người đã cởi bỏ bộ quân trang, thay vào đó là một bộ đồ ngủ khá thoải mái. Anh cầm khăn lau khô mái tóc đang ướt của mình đi tới kéo ghế ngồi xuống cầm điện thoại lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Không biết giờ này cô đã đi làm về chưa hay còn bận việc? Nếu như cô đang làm việc, anh sợ gọi đến làm phiền cô còn nếu như cô đang rảnh cũng đang định gọi cho anh thì sao. Anh cứ ngồi đó đấu tranh với những suy nghĩ trong đầu mình.

Ăn xong, Uyển Ngưng về nhà nhìn phòng khách tối om, yên lặng không một tiếng động cũng không có người sẽ chờ cô mỗi ngày đi làm về trao cho cô một cái ôm để đỡ mệt hơn. Cô đưa tay bật đèn lên, tháo giày ra để sang một bên rồi đi tới ghế sofa ngồi xuống. Cô từ trong túi xách lấy điện thoại ra, mở lên rồi ngẫm nghĩ không biết có nên gọi cho anh không.

Trong lúc đang phân vân thì tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô giật mình xém làm rớt điện thoại xuống đất, cũng may cô nhanh chóng giữ lại kịp. Cô nhìn người gọi điện thì khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng bắt máy: “Alo.”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Vu Dương: “Alo, là anh đây. Em đã đi làm về chưa?”

Cô ôm lấy gối dựa lưng vào ghế, nói: “Em tan làm từ sớm rồi nhưng đi ăn với Châu Giác nên giờ mới về. Lúc nãy em phân vân không biết có nên gọi cho anh vào giờ này không, em sợ anh bận việc.”

Anh khép quyển sách trên tay lại, cười khẽ: “Lúc nãy anh cũng giống em, không biết em đã tan làm về hay chưa mà gọi điện.”

Cô nghe vậy thì cười cười, hỏi anh: “Anh đã dùng bữa tối chưa?”

“Anh dùng rồi, ở nhà ăn của quân khu.”

Cô nghe vậy thì nghi hoặc: “Sao lại dùng bữa ở nhà ăn quân khu? Anh không đem về nhà nấu sao?”

Anh đưa tay xoa mi tâm, nói: “Anh hiện tại đã trở về ký túc xá của quân khu ở. Anh không ở căn hộ mà chúng ta hay ở bởi vì nếu như mỗi lần về đấy nỗi nhớ anh dành cho em sẽ nhiều hơn.”

Cô nghe vậy thì không biết nên vui vẻ hay buồn đây, cô nói: “Hôm nay em về tới nhà, không thấy anh ngồi trên ghế ở phòng khách đọc sách đợi em rồi trao em cái ôm mỗi ngày. Trong lòng có chút hụt hẫng.”

Anh khẽ cười, an ủi cô: “Em bây giờ đang trò chuyện với anh như vậy sẽ giảm được nỗi nhớ và chút hụt hẫng trong lòng em rồi. Sớm thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Cô thở dài gật đầu: “Em biết rồi. Hôm nay em đi ăn với Châu Giác và Mộng Uyển, họ nói về vấn đề yêu xa. Em suy nghĩ liệu chúng ta có vượt qua được không?”

Anh nghe vậy thì hỏi: “Vấn đề gì? Em nói cho anh nghe xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.