Xin lỗi, nhưng nhà của anh không Vừa nói xong Bao Tiểu Dũng liền điên cuồng nhảy dựng lên.
Anh ta tiến về phía cánh cửa nhỏ bên cạnh định lao ra ngoài.
Vài nhân viên bảo vệ nhanh chóng kéo anh ta lại.
Bao Tiểu Dũng hét lớn: “Ferrari của ông! Ferrari của ông!”
Hóa ra nhân viên ngân hàng đã làm việc vô cùng hiệu quả, thu hồi xe của Bao Tiểu Dũng.
Một trong những nhân viên ngân hàng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc đưa hóa đơn và nói với Bao Tiểu Dũng.
“Anh Bao Tiểu Dũng, tài khoản của anh đã bị phong tỏa.
Trước mắt chúng tôi sẽ bán đấu giá toàn bộ tài sản của anh”
“Nếu tiền bán đấu giá không đủ trả nợ, chúng tôi sẽ đệ đơn kiện lên tòa!”
“Không phải như vậy! Tôi có tiền! Tôi có rất nhiều tiền!”
“Nhà tôi còn rất nhiều đất! Bà con họ hàng cũng có rất nhiều nhà, tôi sẽ bảo họ đưa tiền cho mấy người!”
Bao Tiểu Dũng vẫn chưa cúp điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia nói.
“Chúng tôi đã được lệnh của cấp trên, sẽ không phá dỡ nhà của anh! Tất cả những ngôi nhà có liên quan đến gia đình anh cũng sẽ không được phá dõi Cuối cùng Lý Hàng và Hứa Mộc Tình cũng lái chiếc.
Maybach mới tinh khác về nhà.
Bây giờ ở toàn bộ Ninh Châu cũng chỉ có một chiếc xe này.
Sau khi rời khỏi cửa hàng 4S, Lý Hàng lái chiếc Maybach mới mua đến đón Hứa Hiếu Dương.
Hứa Mộc Tình là kỹ sư công trình của dự án bến tàu.
Bây giờ công trình này gần như đã hoàn thành.
Nhiều công nhân trong bến tàu đều là công nhân do Lý Nhị Ngưu đưa từ quê lên.
Họ thật thà và có năng lực, siêng năng tận tâm.
Không chỉ được trả lương đúng hạn hàng tháng, người làm việc chăm chỉ còn được phụ cấp thêm.
Mọi người đều sống một cuộc sống vô cùng viên mãn.
Khi đưa những đồng lương này cho vợ con và cha mẹ già, trong lòng họ cũng cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Lúc này, có vài người đang làm việc trên công trường.
Một trong số họ nhìn về phía sân tập cách đó không xa Và nói: SƠ, thật kỳ lạ, tại sao hai ngày qua Lý Nhị Ngưu và đám người điên đó không tiếp tục luyện tập nhỉ?”
€ó người kéo tay áo đối phương nói: “Ông nói nhỏ thôi, sau này không được tùy tiện gọi cái tên Lý Nhị Ngưu này nữa”
“Tại sao?”
“Ông không biết à? Hiện giờ đại ca của thế giới ngầm ở Ninh Châu chính là Lý Nhị Ngưu đấy!”
Trong khi nói chuyện, phía trước không xa có vài chiếc xe hơi và một chiếc xe minibus chạy tới.
Đúng lúc mọi người vẫn đang hoang mang thì đột nhiên có rất nhiêu người bước xuống xe.
Những người này không nói gì mà cầm gậy trên tay lao.
về phía công nhân đang thi công.
Tức khắc, tiếng la hét liên tiếp vang lên!
Mạnh Tiểu Quân nhận lệnh của Mã Nam Lăng đã đến Ninh Châu châm ngòi.
Anh ta cười chế nhạo nói: “Từ nay về sau, Ninh Châu này là của đại ca chúng tao!”
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, hai ba trăm người trong công trường đều bị đánh gục.
Những người này đều bị trói lại với nhau.
Còn người phụ trách công trình đã bị bắt tới phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la hét của người phụ trách công trình.
Chính vào lúc này, xe của Hứa Mộc Tình đã đến nơi.
Vừa đến cổng công trường, Hứa Mộc Tình không khỏi ắc: “Quái lạ, sao hôm nay công trường im ắng Ngay sau đó, mười mấy người hung hăng tàn ác lao tới.
Họ lập tức bao vây chiếc xe.
Một người đàn ông cường tráng cầm chiếc gậy sắt trên †ay, không nói một lời đã đập vỡ cửa kính trước của chiếc xe.
Ngay lúc tấm kính vỡ, một mảnh vỡ nhỏ văng ra.
Trên mu bàn tay mềm mại trắng như ngọc của Hứa Mộc Tình bị cắt thành một vệt máu.
Tuy vết thương không sâu, nhưng vết máu lại rất rõ ràng, máu từ từ chảy xuống.
Mà lúc này, Hứa Mộc Tình hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến miệng vết thương.
Bởi vì bọn chúng đang cầm gậy sắt chỉ vào cô nói: “Dừng xe! Đi xuống đây cho tao!”