Tự tìm cái chế Quá nhanh!
Trước khi Tống Đình Kiệt và các cao thủ xung quanh có thời gian phản ứng, Tống Viễn đã ở trước mặt anh ta!
“Rầm!”
Tống Viễn giống như một viên đạn đại bác nặng nề đập vào Tống Đình Kiệt.
Cơ thể của hai người chồng lên nhau.
Xô gãy một cái cây.
Xô đổ một gian hàng.
Xô đổ tường nhà vệ sinh công cộng bên cạnh.
Mắt chữ A, mồm chứ OI Mọi người kinh ngạc há miệng như sắp rơi xuống đất.
Sao có thể thế được?
Vừa rồi có chuyện gì vậy?
Tại sao Tống Viễn lại trở nên như vậy?
Khi mọi người phản ứng lại thì phát hiện Lý Hàng từ đầu đến cuối đều đứng trên đầu vịt, chưa hề nhúc nhích.
Gió lạnh thổi qua ống tay áo giản dị của Lý Hàng, cũng mang theo một đám lá xanh.
Lý Hàng nhìn Tống Viễn từ dưới đất đứng dậy, bình thản nói.
“Vừa rồi ông nói một khi rút kiếm thì sẽ có máu chảy, bây giờ tôi sẽ thực hiện ước nguyện của ông”
Lúc này, ngón trỏ của Lý Hàng giống như con tôm đã chín, chậm rãi cong lên.
Chiếc lá xanh như ngọc cũng lọt vào mắt anh.
Búng!
Khoảnh khắc móng tay đâm vào thân lá, chiếc lá mềm mại biến thành một cái bóng.
Đột ngột!
Nhanh chóng!
“Xoẹtl”
Tống Viễn vừa mới đứng vững còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên ngây người!
“Phụt!”
Chiếc lá đã xuyên qua ngực ông ta, xuyên thẳng qua lưng!
Đồng thời, chiếc lá này cũng từ phía sau xuyên qua cổ họng của Tống Đình Kiệt!
Một chiếc lá trúng hai mạng!
Con ngươi Tống Viễn dần mở to.
Mãi đến lúc này ông ta mới có phản ứng.
Ông ta đưa tay che lồng ngực đang chảy máu, ngơ ngác nhìn Lý Hàng.
Một chiếc lá nhỏ bé không chỉ lấy đi sự sống của ông ta.
Mà nó còn xuyên qua ngực ông ta và giết chết cậu hai sau lưng!
“Bịch!”
Nghe tiếng cậu hai ngã xuống đất.
Hai hàng nước mắt của Tống Viễn từ từ rơi xuống.
Những giọt nước mắt lúc đầu trong veo, nhưng dần dần thay thế bằng máu đỏ tươi.
Tống Viễn đứng yên, nhìn thẳng Lý Hàng phía trước.
Còn chiếc thuyền vịt nhỏ thì bập bềnh giữa hồ từ đầu đến cuối, không hề nhúc nhích.
Nhưng nước hồ nhân tạo này vẫn đang chảy.
Lý Hàng có thể lặng lẽ khiến thuyền đạp vịt đứng yên trên mặt hồ.
Điều này Tống Viễn không làm đượ!
c Đừng nói là Tống Viễn, cho dù là mười cao thủ hàng đầu phương bắc hợp lại cũng không làm đượ!
cTống Viễn hối hận, thật sự hối hận!
Tại sao vừa rồi ông ta lại không phát hiện ra?
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra rằng mình chỉ là một tên hềt Cho đến giờ phút này, Tống Viễn rốt cục cũng hiểu được.
tại sao Ngụy Tiêu Dương lại thua Lý Hàng.
Ông ta cũng biết vì sao Ninh Châu trong thời gian ngắn như vậy lại trỗi dậy, thế giới ngâm của Ninh Châu sẽ giống như thùng sắt!
Bởi vì người trước mặt đến từ nơi đó!
Hồng Hải!!
Ông †a hối hận vì đã đưa cậu hai tới Giang Châu.
Không có cậu hai, tương lai của nhà họ Tống đã hết!
Trước khi chết, Tống Viễn hỏi Lý Hàng: “Tôi muốn biết, rốt cuộc thì một ngón tay đó của cậu dùng mấy phần công lực?”
Lý Hàng nhẹ giọng đáp: “Ông động ngón tay còn cần phải dùng lực sao?”