Con Nhà Giàu

Chương 442: Chương 442: Trần lạc thần không thể nhẫn nhịn được nữa




Đã bảy ngày trôi qua.

Chuyện Dương Tiểu Bối mất tích cũng gây ra sự chấn động không nhỏ cho Yến Kinh.

Rất nhiều đại lão ở Tân Môn Yến Kinh cũng đều bị kinh động.

Mọi người đều đang nhanh chóng phái thuộc hạ đi tìm người.

Đặc biệt trong tình huống không có cậu Trần ở đây.

Tuy rằng đã nghi ngờ thế lực nào đó, nhưng sau khi điều tra lại căn bản không phát hiện được chút dấu vết nào.

Cô ta thật sự giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Quách Thái Phượng cũng từng nghĩ tới chuyện liên hệ với nhà họ Trần ở Nam Dương.

Nhưng phương thức liên lạc căn bản nằm trong tay Tiểu Bối, những người còn lại thật sự không còn cách nào khác.

Cũng bảy ngày trôi qua rồi.

Tiểu Bối vẫn chưa biết sống chết ra sao, trong khoảng thời gian này Quách Thái Phượng cũng tiều tụy hơn rất nhiều.

Hôm nay tất cả người nhà họ Dương tập hợp lại để bàn bạc chuyện tìm kiếm Tiểu Bối.

Có thể nói đây là một cuộc họp vô cùng nghiêm túc.

Ngoài Quách Thái Phượng đang khóc lóc ra,

thì tất cả những người còn lại đều cúi đầu không nói gì.

Mà Dương Diệp lại chỉ nhìn Quách Như rồi âm thầm cười.

Kế hoạch này đúng là được sắp xếp vô cùng hoàn hảo, hầu như không chê vào đâu được, hơn nữa còn có nhà họ Long hỗ trợ, cho dù có người nghi ngờ bọn họ làm đi nữa thì cũng sao?

Mấy người đó có thể điều tra được à? Căn bản sẽ chẳng tra được gì!

Mà đúng lúc này, người hầu vội vã chạy tới.

“Bà Năm! Chủ tịch và cậu cả Trần Lạc Thần trở về rồi!”

Người giúp việc hưng phấn nói.

“Gì cơ? Lạc Thần về rồi sao?”

Quách Thái Phượng lập tức đứng lên, sau đó nhanh chóng chạy về phía ngoài cửa.

Còn những người còn lại cũng vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.

“Mẹ, Trần Lạc Thần đã về rồi!”

Dương Diệp nuốt một ngụm nước miếng, cả người cũng bắt đầu run lên.

“Đừng sợ, con sợ gì chứ, cậu ta về thì sao?”

Quách Như nhẹ giọng nhắc nhở.

Lúc này mới làm cho Dương Diệp có lòng tin hơn một chút.

Bên ngoài, Trần Lạc Thần đỡ bà ngoại xuống xe.

Bà ngoại tuổi đã lớn, hơn nữa còn chăm sóc mình suốt tám ngày, thật sự đã mệt lả.

Lúc này nhìn thấy một đám người chạy ra nghênh đón.

Trần Lạc Thần đang định chuẩn bị chào hỏi.

“Lạc Thần, con đã trở về rồi, thật tốt quá, Tiểu Bối sắp được cứu rồi!”

Quách Thái Phượng lảo đảo chạy ra, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Trần Lạc Thần.

“Mợ năm? Tiểu Bối được cứu rồi là sao ạ? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Đúng vậy vợ thằng Năm, con cứ nói từ từ thôi, có chuyện gì thế hả?”

Bà cụ cũng vội vàng hỏi.

“Tiểu Bối con bé… con bé đã mất tích được bảy ngày rồi! Bọn con tìm khắp nơi nhưng đều không thấy!”

“Mất tích sao?”

Trần Lạc Thần sửng sốt.

Anh không ngờ trong tám ngày mình và bà ngoại ra ngoài, Tiểu Bối lại lập tức xảy ra chuyện!

“Rốt cuộc sao lại thế ạ?”

Trần Lạc Thần lo lắng nói.

Tình cảm anh dành cho cả nhà Tiểu Bối hoàn toàn khác với những người khác.

Trong lòng Trần Lạc Thần luôn thấp thỏm.

Ngay sau đó, Quách Thái Phượng liền nói một năm một mười hết mọi chuyện!

“Con nói xem có phải có người muốn hại Tiểu Bối không? Đứa nhỏ Tiểu Bối này ngoan ngoãn như vậy, chưa từng đắc tội người nào cả, ai hại Tiểu Bối bé bỏng nhà chúng ta thế không biết!”

Quách Thái Phượng buồn bã nói.

“Mợ Năm, mợ đừng bi quan nữa, con sẽ lập tức phái người đi điều tra ngay, mợ yên tâm đi, mặc kệ là ai, chỉ cần dám động đến một sợi tóc của Tiểu Bối, con sẽ khiến cả nhà người đó phải hối hận vì đã sống trên thế giới này!”

Trần Lạc Thần nói xong liền lập tức đỡ bà ngoại đi vào nhà họ Dương.

“Mẹ! Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Dương Diệp vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần thì cuống lên, hơn nữa dáng vẻ giận dữ đó của anh hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bọn họ, hai người cũng có chút sợ hãi.

Đúng vậy, Quách Như và Dương Diệp mới đầu cảm thấy Trần Lạc Thần ấy à, tuy rằng anh rất nhiều tiền, nhưng cũng chỉ là loại người lòng dạ đàn bà mà thôi, nếu Tiểu Bối xảy ra chuyện, anh cùng lắm cũng chỉ hơi lo lắng ủ rũ một chút rồi phái người đi tìm.

Nhưng Quách Như và Dương Diệp tuyệt đối không ngờ Trần Lạc Thần lại còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.

Đến Quách Như cũng có chút sợ hãi.

Nếu như bị Trần Lạc Thần điều tra ra, với ý định của anh, thật sự sẽ giết luôn cả nhà mình?

Nhưng định lực của Quách Như vẫn không tồi.

“Con đừng lo, cứ hành sự theo hoàn cảnh thôi, hơn nữa thế lực của nhà họ Long tuy không lớn bằng Trần Lạc Thần, nhưng cũng là một gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, muốn điều tra ra chỉ sợ không đơn giản như vậy!”

Mà Trần Lạc Thần lúc này, chuyện đầu tiên đó là phong tỏa nhà họ Dương lại.

Trừ phi có sự gật đầu của anh, nếu không bất cứ người nào cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài.

“Cậu Trần, tôi có một vài lời, không biết có nên nói với anh không!”

Trong phòng, Hầu Bình nói với Trần Lạc Thần.

“Nói đi!”

Trần Lạc Thần thản nhiên gật đầu.

“Tôi có hoài nghi một đối tượng, tôi cảm giác bọn người Dương Diệp rất đáng nghi! Bởi vì mấy người Dương Diệp có động cơ để làm chuyện này!”

Hầu Bình bình tĩnh nói.

Trần Lạc Thần gật đầu: “Tôi cũng đang nghi ngờ bọn họ, cũng đã phái người đi điều tra rồi, trong cuộc họp hôm nay, mấy người nhà bọn họ thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người ta cảm thấy khác thường!”

“Nhưng tôi thật sự hy vọng không phải bọn họ!”

Trần Lạc Thần nói.

Mà lúc này,

Quản gia A Sinh đẩy cửa bước vào.

“Cậu chủ, từ khi cậu về đến nay vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào, đúng là rất mệt rồi, tôi có nói người giúp việc nấy cho cậu chén canh sâm!”

“Làm phiền bác Sinh rồi! Bà ngoại cháu thế nào rồi ạ?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Bà ấy đang rất đau lòng, lúc nãy vẫn còn khóc, bây giờ đã nghỉ ngơi rồi!”

Bác Sinh nói.

Sau đó đưa chén canh sâm tới trước mặt Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần lập tức bưng bát canh sâm lên bên miệng.

Mà bác Sinh chỉ há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Đúng rồi bác Sinh, trước khi cháu đi hình như Tiểu Bối có nói em ấy sẽ giúp Dương gia giải quyết chuyện vay nặng lãi lần này, khoản vay bên phía nhà họ Long giải quyết sao rồi? Tiểu Bối còn chưa kịp xử lý đã xảy ra chuyện sao?”

Trần Lạc Thần buông bát canh sâm xuống, chợt hỏi.

“Hả?”

“Không… Không có cậu Trần Lạc Thần, chưa kịp giải quyết đã có chuyện rồi!”

Bác Sinh vội nói.

“Được, tôi biết rồi, bác về nghỉ ngơi trước đi!”

Trần Lạc Thần cười cười nói.

“Vâng cậu Trần Lạc Thần, canh sâm kia, cậu uống khi nóng nhé!”

“Được.”

Trên mặt Trần Lạc Thần mỉm cười nhìn bác Sinh đi ra ngoài.

Hầu Bình lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ lập tức đi điều tra lão già này ngay!”

Trần Lạc Thần nhìn bát canh sâm, sau đó lắc lắc đầu nói: “Bác Sinh cả đời trung hậu thật thà, luôn rất cần mẫn, hơn nữa cũng chưa bao giờ nói dối, tôi nghĩ ông ấy làm vậy nhất định là có lý do khó nói!”

Trần Lạc Thần đổ bát canh sâm kia vào thùng rác.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Trần Lạc Thần đã không còn là Trần Lạc Thần cái gì cũng không hiểu như trước nữa.

Anh cũng từng nhìn thấy lòng người ghê tởm hơn thế này rồi.

Tất nhiên những chuyện nguy hiểm hơn cũng từng trải qua.

Chẳng qua, anh không muốn tin có bất kì người nào trong Dương gia tham dự vào chuyện này.

Cho dù anh không có quá nhiều cảm tình với gia đình Quách Như.

Dù sao cũng là trưởng bối, người thân của mình.

Trừ phi điều tra được bằng chứng, nếu không Trần Lạc Thần thật sự không muốn phải đi bước kia.

Thậm chí, hiện tại Trần Lạc Thần làm to chuyện như thế là vì muốn một số người tự mình biết sửa sai.

Nhưng rõ ràng tâm bệnh của người nào đó đã điên cuồng đến mức hại cả anh.

Đúng là đang buộc anh phải dùng thủ đoạn cường thế để giải quyết chuyện này.

“Không cần điều tra nữa, để bọn họ tự mở miệng nói ra sự thật cho tôi!”

Bởi bây giờ Trần Lạc Thần đã biết, ngay cả anh cũng có thể hãm hại được, chỉ sợ Tiểu Bối sẽ lành ít dữ nhiều.

Dù sao lúc trước Trần Lạc Thần cũng cảm thấy bọn họ chẳng qua chỉ muốn lấy chút lợi ích, sẽ không động đến Tiểu Bối.

Nói sao thì vẫn là người một nhà, không đến mức phải đấu đến anh sống tôi chết nhỉ?

Nhưng Trần Lạc Thần đã nghĩ sai rồi.

Đúng là đấu đến anh sống tôi chết!

“Vâng!”

Ánh mắt Hầu Bình hơi nheo lại,

Sau đó nhìn về góc âm u trong phòng.

Đúng là mấy đàn em sắc mặt lạnh lùng bước ra.

“Đi theo tôi!”

Mấy người trực tiếp đi ra ngoài.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.