Một tháng sau, ở Anh Quốc Luân Đôn. “Có ba con gấu con, ở cùng một chỗ, gấu ba / gấu mẹ / gấu con. . . . . .” “Có ba con gấu con, ở cùng một chỗ, gấu ba / gấu mẹ / gấu con. . . . . .” . . . . . . . . . Chuông điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần,
người ngủ ở trên giường không động đậy, lúc này, cửa ‘phòng tổng thống’
bị đẩy ra, một người mặc âu phục màu đen đi vào, nhặt điện thoại đặt ở
trên ghế sa lon lên, ấn xuống nút trả lời, giọng trẻ con non nớt truyền
đến: “Báo cáo cha, gần đây mẹ thường hay về muộn, nếu cha không trở về,
mẹ có thể sẽ bị người lừa mất đó!” “Cha, cha có đang nghe điện thoại không?” “Cha, sao không nói gì, con sẽ xem như là cha chủ
động bỏ cuộc nhé, con đem mẹ bán ra ngoài, cha cũng đừng trách con đồng
lõa nha!” “Cha. . . . . .” Người nghe điện thoại im lặng, khóe miệng nhếch nụ cười, tựa hồ đang nghe lời nói của Q Tử là chuyện cười. “Cha, nếu cha không nói gì, con sẽ cúp điện thoại của cha, về sau sẽ không nhận điện thoại của cha, hừ hừ!” Cậu bé ở đầu điện thoại bên kia hình như là giận thật rồi, hừ hai tiếng nặng nề, lúc cậu
chuẩn bị cúp điện thoại, thì đối phương lên tiếng, “Cha cậu. . . . . .
Còn đang ngủ.” “A, người là ai, là nam hay nữ?” Q Tử ở đầu điện
thoại bên kia kinh ngạc nhảy dựng, giọng nói của người này sao nghe vào
lại thấy bất nam bất nữ, chắc là phụ nữ, nhưng thanh âm quá thô, hay là
đàn ông, nhưng lại hơi nhỏ. “Tôi là trợ lý của cha cậu, gọi An Sâm, cậu có thể
gọi tôi. . . . . . chú!” Do dự một chút, An Sâm cảm thấy kêu chú lại
chính xác hơn, bởi vì cô là một đồng tính luyến ái. “A, chú An Sâm, làm phiền chú nói lại với cha tôi,
bảo ông ấy tỉnh thì điện thoại lại cho tôi, cám ơn!” Ở nước ngoài đồng
tính luyến ái thì không có gì lạ, nghe giọng điệu do dự của cô ấy, cậu
bé cũng đoán được. “Được!” Cúp điện thoại, An Sâm liếc mắt nhìn người
ngủ như chết ở trên giường, nhíu chân mày, đi tới bên giường kéo rèm cửa sổ ra. Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào nhà, thì người trên
giường nhắm chặt hai mắt, nhíu nhíu mày, lấy tay che kín ánh sáng mặt
trời, anh buồn bực mà quát lên: “Muốn chết hả!” “Ừ ~ là muốn chết, nhưng không phải là tôi tìm chết,
mà là. . . . . . anh!” An Sâm là người Châu Á, cô ấy để một mái tóc ngắn đen dày, khi mặc âu phục màu đen, thì trên người thật sự có hơi thở
mạnh mẽ, ngũ quan tuấn mỹ, không phải là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mà là loại đẹp trai như chàng trai ở dưới ánh mặt trời, nhìn toàn thân
từ trên xuống dưới của cô ấy, cô ấy không nói, không ai sẽ cho rằng cô
ấy là con gái! Nghe lời này của cô ấy, Đông Bác Hải lấy tay ra, chợt mở mắt ra nhìn chằm chằm cô ấy, chống tay ngồi dậy, ở trước mặt An Sâm
anh không chút quan tâm mà cởi trần nửa người trên, bởi vì cho tới bây
giờ anh cũng chưa từng xem cô ấy như phụ nữ, ở trên tủ đầu giường cầm
lấy một điếu thuốc đốt, nghiêng đầu, phun ra một vòng khói thuốc tròn
trịa, lạnh lùng nói: “Xem ra cô quá vô lễ với tôi rồi !” Vô lễ, cô cũng sắp quên mất, quên ai là chủ, ai là tớ! An Sâm cười nhạt, không bị cảnh cáo của anh hù dọa,
hắng giọng một cái, đưa di động đến, “Mới vừa rồi có một người bạn nhỏ
gọi điện thoại nói, bảo anh tỉnh thì điện thoại lại cho cậu ấy, cậu ấy
tìm anh có việc gấp, nếu anh không gọi điện thoại lại cậu ấy, về sau cậu ấy sẽ không bao giờ nhận điện thoại của anh nữa!” Tin tức quan trọng như vậy, nếu cô không báo lại cho anh ta, không phải là anh ta muốn chết thì là gì? ! “Con trai!” Tâm rét lạnh, Đông Bác Hải lập tức nhận
lấy điện thoại gọi lại cho Q Tử, hai cha con cấu kết với nhau làm việc
xấu thảo luận một lúc, sau đó anh cúp điện thoại, cả người tỉnh táo lại, vừa mặc quần áo, vừa dặn dò, “Đặt cho tôi một vé máy bay buổi chiều trở về thành phố SHI!” “Tổng giám đốc, nhận được tin tức, ông cụ cố ý để cho anh đi tiếp quản công ty ở bên Mỹ!” Tay mặc quần áo dừng lại, Đông Bác Hải hơi ngẩng đầu
lên, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, “Ông ấy muốn tôi và Đông Đông Hải đổi chỗ?” An Sâm không nói, cau mày lại, sự thật chính xác là như thế! “Hừ ~” cười nhạo một tiếng, anh tiếp tục mặc quần áo, vẻ mặt nhẹ nhàng không nhìn ra vui giận, đứng dậy, cài nút quần áo, anh mới cắn răng: “Cái tên Đông Đông Hải vô năng làm cho cục diện rối rắm,
muốn tôi đi dọn dẹp cho hắn, ông cụ, làm như tôi coi tiền như rác à!” Quả thật là khinh người quá đáng! “Tổng giám đốc, là thời điểm chúng ta áp dụng hành động!” An Sâm đề nghị. “Gấp cái gì.” Anh cười tà mị như thế, bây giờ còn chưa
đến lúc, nhưng sẽ có một ngày, anh sẽ để cho bọn họ thấy được lực phản
kích của anh mạnh như thế nào!