“A a a a a ~~~” thấy con gấu đen lớn xông vào mình, theo bản năng
cô trốn qua bên cạnh, gấu đen lớn vồ hụt, Vô Song sợ tới mức kêu to a a, hoảng sợ mở to đôi mắt, không chớp mắt mà cảnh giác gấu đen, bước chân
lui lại. Khốn kiếp! Sao nhà cô lại có một con gấu đen khổng lồ như vậy? Con gấu đen lớn chụp không đựơc, ngã nhào xuống đất,
nhưng nó cũng không vì vậy mà bỏ qua, bốn chân đứng lên lần nữa, giương
đầu tru lên vài tiếng ngao ngao ngao, sau đó, nhìn thẳng vào Vô Song,
chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, ắt hẳn là muốn lập tức hạ gục cô, tóm lấy
cô, cắn chết cô, con này có vẻ rất tàn nhẫn, hình như không coi cô là
con mồi, mà coi cô giống như là kẻ địch. “Wow, mày có phải đi nhầm địa chỉ không hả, nơi này
không phải là đoàn xiếc thú, tao cũng không phải là nhân viên chăn nuôi
thuần dưỡng.” Ánh mắt tức giận, cừu hận kia sáng lên, rất giống ánh mắt
của người đang oán giận, Vô Song nghĩ tới có thể là, nó trốn ra từ đoàn
xiếc thú, nhất định là bị nhân viên chăn nuôi ngược đãi đến điên rồi,
nên mới muốn trả thù. Vô Song cố gắng bày ra dáng vẻ mỉm cười, hi vọng nó
có thể nhìn thấy cô hoà nhã như vậy, nhận ra cô không phải là nhân viên
nuôi nó. Tuy nhiên, con gấu đen lớn lại đang ở trong sự phấn
khích cao độ và thù hận, căn bản không để ý đến cô, lại tru “Ngao” một
tiếng, ngay sau đó, lại nhào về phía cô. . . . . . “A!” Lần này nguy hiểm thật, nếu không phải là Vô
Song lắc mình nhanh mấy giây như vậy, nó nhất định đã đụng cô ngã, móng
của nó lướt qua người của cô, cào rách một ống tay áo của cô, quẹt ở
trên cánh tay của cô hai đừơng vết thương, Vô Song lui sát vào tường,
hít thở mãnh liệt, thiếu chút nữa thì trái tim cũng nhảy ra ngoài, quá
kinh khủng. Xem ra, ngày hôm nay là con gấu này quyết tâm muốn mạng cô! Cô nhanh chóng chạy trối chết. . . . . . Không bổ nhào vào, con gấu lại dời đi hướng khác, Vô
Song dán lưng chặt vào tường, hít sâu, hơi híp mắt, cắn chặt hàm răng
nhìn nó, con gấu hai lần không nhào tới, hình như nôn nóng, lần này nó
dùng hết sức nhào tới cô lần nữa, Vô Song cũng không vội vã né tránh, mà tính đúng thời cơ thấy nó không thể thu lực, thì cô mới dồn sức né
tránh. “Bùm ——” cả mặt tường giống như là gặp phải cơn động
đất đột kích, mà rung động, con gấu gục ngã trên mặt đất, nó nằm chổng
vó, mắt nổ đom đóm, lỗ mũi bị đụng vào rách da, chảy máu. “O o ~~~~” mặc dù thắng một ván, nhưng vẫn còn tồn
tại nguy hiểm, Vô Song thở hổn hển, xoay người chạy trối chết, giành cửa nhưng cửa mở không ra, cô dùng sức vặn mấy cái, cũng không được, tại
sao lại như vậy? ( Vô Song sao hiểu được, cửa là tự tay người làm, một
khi mở ra rồi đóng lại, thì bên trong sẽ tự động khóa lại.) “Ngao ngao” con gấu đen bị chơi xỏ, nên đã cực kỳ
phẫn nộ, lần này ngay cả mắt cũng đã biến thành màu nâu đỏ , đặc biệt
kinh khủng. Nó đứng lên, Vô Song đang loay hoay mở cửa nên không
có chú ý tới sau lưng đang có thứ lặng lẽ đến gần cô, đợi cô lấy lại
tinh thần, rồi quay đầu trở lại nhìn thì, gấu đen đã từ từ đến bên cạnh
cô, tóm rồi ném cô ra xa hơn một thước. Vô Song nằm trên mặt đất, rên rỉ “A ~~~~” đau quá. “Ngao ngao” gấu đen lại ngửa đầu gào lên lần nữa, làm như khen mình, lại giống như là nóng lòng muốn giết con mồi trước. Không để ý tới đau đớn, Vô Song chống tay, rồi bò
dậy, thân thể đứng không vững, sau đó lui lại mấy bước nhỏ, rồi cô xoay
người chạy vào phòng bếp, cũng đã trốn không đựơc, bởi vì mỗi cửa sổ ở
trong nhà đều cài đặt thanh chắn bảo vệ, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể liều mạng với nó. Gấu đen đuổi theo vào phòng bếp, sao đó lại phát hiện Vô Song, móng vuốt quất tới phía cô, lần này Vô Song không vội vàng
tránh đi, mà phản kích đưa cái dao phay trong tay lên, quất tới nó, bàn
chân gấu bay lên ~~~ máu tươi bắn tung toé lên mặt Vô Song. “Ngao ngao ngao” lần này tiếng kêu của gấu đen lộ ra
tê tâm liệt phế, ba cái chân đứng thẳng, liên tục lui về phía sau, còn
Vô Song sợ tới mức tay chân như nhũn ra, một tiếng “loảng xoảng”, rồi
dao ở trong tay rớt ra. Cho đến tận lúc này, đây là chuyện kinh khủng nhất mà cô đã trải qua, nhìn máu tươi đầy đất, thì cả người cô đã không còn
chút sức lực nào, mồ hôi lạnh toát ra, ghê tởm muốn ói. Cô xoay người lại, cũng không biết mình có thể chạy
trốn tới đâu, nhưng theo bản năng chính là muốn rời xa khỏi gấu đen. Cô mới vừa chạy chưa đựơc mấy bước, thì gấu đen đã
đánh lén cô từ phía sau, đầu dùng sức húc vào, Vô Song bị đụng bay đến
mấy mét, đầu ở ngã xuống đất bị thương nặng, lúc ấy thì cô hôn mê. Gấu đen, tru lên “ngao ngao” rồi nhào tới, muốn cắn
xé cô, mà vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thì một sợi dây thừng từ
phía sau bay tới trói cổ của nó lại, kéo nó ngã xuống đất. “Ngao ngao ngao” nó không phục mà tru lên. Người chạy tới cứu là Ảnh Tử, cậu phụng mệnh Q Tử bảo vệ Vô Song, vẫn luôn len lén theo dõi cô, mai phục ở chung quanh đây,
là do tiếng gào thiết đến mức tê tâm liệt phế của gấu đen, kinh động đến cậu, nên cậu phá cửa vào. Sau đó Ảnh Tử kéo nó ra một khoảng cách, Gấu đen đột
nhiên bị đánh bất ngờ, nên nặng nề ồ ồ một lát, rồi sau đó nhào tới phía cậu. Ảnh Tử cũng không né tránh, mà bắt lấy hai chân trước của nó, rồi cùng ngã xuống đất, gấu ở trên, Ảnh Tử ở dưới. “Ngao ngao ngao” gấu giương miệng to như chậu máu,
muốn cắn Ảnh Tử, thế nhưng sức của Ảnh Tử rất khá, gấu không đè đựơc
cậu, không bỏ vào miệng được, nước miếng ghê tởm rơi xuống, rơi xuống
khuôn mặt xinh đẹp của Ảnh Tử, thế nhưng vẻ mặt của cậu cũng không chút
thay đổi (thật là tàn bạo). Giằng co trong chốc lát, Ảnh Tử phát lực một cái lật
người rồi đè nó ở phía dưới, ngồi ở trên bụng của nó, lại đè vào cái
chân không có bị thương của nó, vung nắm đấm vào nó giống như đánh bao
cát lớn, nước miếng của gấu chảy ra. Một quyền, một quyền, một quyền, rồi lại một quyền. . . . . . Sau mấy quyền, thì gấu thoi thóp thở, không nhúc
nhích, Ảnh Tử mở miệng thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa, quả đấm cứng như sắt đỏ lên, thấy gấu nửa chết nửa sống, đã không còn uy hiếp nữa, cậu
mới nghiêng đầu liếc nhìn Vô Song ngủ ở trên đất, nhíu mày một cái, hít
một hơi, rồi đứng lên, đi tới muốn ôm cô đưa đến bệnh viện. . . . . . Đột nhiên, gấu thoi thóp thở đã sống lại, hơn nữa vô
cùng hung mãnh đụng ngã Ảnh Tử từ phía sau, hung hăng cắn bờ vai của
cậu. “A. . . . . .” Ảnh Tử đau đến mức cắn chặt hàm răng,
lập tức rút cây dao găm bên hông ra, dùng sức cắm xuống đầu của con gấu, thì sau đó con gấu đã chết, nhưng hàm răng nó đã cắn vào ở bên trong
thịt của cậu, miệng vẫn không nới lỏng. Ảnh Tử nằm trên mặt đất, máu trên bả vai cậu chảy
xuống đất, còn con gấu thì đè ở trên người cậu, cậu lại không dám dùng
sức để lật người, bởi vì biết sức lực không tốt, thịt ở trên vai rất có
thể sẽ bị xé rách, nhưng cậu lại rất lo lắng, sợ Vô Song có xảy ra sơ
xuất gì, lúc cậu đang quyết định nhịn cơn đau cắt thịt, thì Bạch Dạ vọt
vào. “Ảnh Tử.” Cậu nhảy đến trước mặt cậu ấy, không kịp
hỏi nguyên do thì đã bắt đầu giúp cậu ấy xử lý con gấu ở trên lưng, Ảnh
Tử gọi cậu, “Trước tiên đừng động tới mình, đi xem cô ấy như thế nào
đi?” “Ừ, trước tiên cậu hãy chịu đựng.” Chính xác, tánh
mạng của Vô Song còn quý hơn bọn họ nhiều, cho dù bọn họ chết, cô ấy
cũng không thể có chút sơ xuất nào. Bạch Dạ nhảy qua, ngồi xổm ở trước mặt Vô Song lật
người cô lại, cái trán của cô ấy bị đụng nên chảy máu, cậu đưa tay lên
cánh mũi cô thăm dò, hơi thở rất mạnh, may mắn chỉ là ngất đi thôi. “Cô ấy không sao, chúng ta phải nhanh chóng rời đi,
chủ tử đã dẫn người trở lại rồi!” Cậu bé đã dặn dò bọn họ, bây giờ cậu
ấy còn chưa muốn bại lộ thân phận, cho nên không thể để cho người khác
nhìn thấy bọn họ. Bạch Dạ đi tới, đẩy miệng gấu ra khỏi cậu ấy, rồi sau
đó đẩy con gấu chết ra, đỡ Ảnh Tử dậy, hai người vội vã rời đi. Mấy phút sau, hai cha con vui vẻ về đến nhà, ánh mắt
đảo qua tất cả ở trong phòng, sau đó mặt đều thay đổi, cả mặt lớn nhỏ
đều liếc nhau! ◆◆ ◆◆ Phòng bệnh VIP cao cấp, yên tĩnh giống như không
người, nhưng thật ra thì một lớn một nhỏ đang ngồi trên sofa, lớn ôm
nhỏ, hai người cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người nằm ở trên
giường, hồi lâu, thì lớn mở miệng, “Con trai, cha đi mua chút đồ ăn cho
mẹ con, con ở đây canh chừng mẹ thật tốt.” “Dạ.” Nhỏ hiểu chuyện nên gật đầu một cái, lớn buông cậu xuống, rồi xoay người bước đi. Sau khi thấy anh đi, thì Q Tử liếc thấy mẹ đang ngủ
say, nên lấy điện thoại ra gọi, “A lô, Bạch Dạ, Ảnh Tử không có bị
thương chứ?” Cậu bé đoán, không có gì bất ngờ xảy ra, gấu đen hẳn là bị
Ảnh Tử giết chết. “Bị cắn một miếng!” Bạch Dạ nói thật. “Nghiêm trọng không?” Đối với thuộc hạ, Q Tử vẫn rất quan tâm. “Chủ tử yên tâm, Ảnh Tử không sao.” Chút vết thương này, làn chuyện nhỏ với bọn họ. “. . . . . . Thay tôi cám ơn anh ta.” Trầm mặc một chút, Q Tử lộ vẻ xúc động nói. “Bảo vệ ngài và phu nhân là thiên chức của chúng tôi, chủ tử không cần nói cám ơn.” “Ưm ~” người ở trên giường tỉnh, Q Tử liếc mắt nhìn,
rồi vội vã nói: “Bảo Ảnh Tử nghỉ ngơi thật tốt, mẹ tỉnh rồi, hẹn gặp
lại.” Cất điện thoại xong, cậu thu hồi khuôn mặt nhỏ nhắn uy nghiêm,
ngược lại sắc mặt ra vẻ ngây thơ hồn nhiên rồi đi tới ngồi ở bên giường, nhìn Vô Song chớp mở mắt nói: “Mẹ, mẹ đã tỉnh?” “Gấu, gấu, gấu. . . . . .” Ý thức trong đầu Vô Song
vẫn còn dừng lại là đang vật lộn với gấu đen, nhìn chằm chằm trần nhà,
cô dừơng như nhìn thấy con gấu đang bay. “Mẹ, nơi này là bệnh viện, không có gấu.” Q Tử nhắc nhở cô. Bệnh viện? Ý thức của Vô Song bỗng thanh tĩnh, ảo ảnh về con gấu tan thành mây khói, một màn xảy ra vừa rồi lại giống như cuốn phim đang chiếu ở trong đầu cô, cô trừng mắt, quát to một tiếng rồi ngồi dậy. Vẻ mặt cậu bé ra vẻ không chịu nổi, bả vai nhô lên, rụt cổ một cái. “Gấu, một con gấu chó đen thật to, con trai. . . . . . A.” Cô kích động kéo cánh tay Q Tử, cả người đều đau nhức. “Mẹ, không sao, không sao, gấu đã chết rồi.” Cậu bé
cười híp mắt đang ôm lấy mặt của cô an ủi, thấy mẹ vẫn còn rất sợ, thì
cậu hôn lên trên mặt mẹ một cái, “Ngoan nào, mọi chuyện đều đã qua rồi.” “Con trai, tại sao nhà chúng ta lại có gấu đen vậy?” Vô Song nghĩ thế nào cũng không thông. “. . . . . .” Cậu chuyển con ngươi, cái vấn đề này
cậu phải suy nghĩ cẩn thận một chút, không thể để cho mẹ biết là có
người cố ý. “Nhất định là có người cố ý.” Nắm chặt tay cánh tay
của con trai, Vô Song nhíu mày, nghĩ sẽ là ai chứ? Đột nhiên, trong đầu
từ từ hiện ra khuôn mặt khả nghi, không, đối với cô mà nói gương mặt này không phải là khả nghi, mà là chính xác trăm phần trăm. Cô nghiến răng
rồi lạnh lùng nói: “Là anh ta!” “Là ai?” Cậu bé tò mò trừng lớn đôi mắt hạt châu, xem ra thì mẹ thật sự có kẻ thù? !