“Trừ anh ta ra, thì còn ai vào đây.” Nghe giọng điệu của mẹ, thì người này cậu cũng rất
quen thuộc, Cậu bé ngổn ngang trong gió, đầu đầy hắc tuyến, rồi lau mồ
hôi lạnh một chút, “Mẹ, chẳng lẽ mẹ cho rằng là do chú Đông làm.” Trên
thế giới này, ai cũng có thể tổn thương mẹ, duy chỉ có cậu và cha thì sẽ không, cậu tin tưởng. “Không phải là anh ta thì còn ai, mẹ con mình cách ly với thế giới bên ngoài, người quen biết cũng có thế đếm được năm đầu
ngón tay, có thể đắc tội tới ai? Trừ anh ta ra, mẹ thật sự không còn
nghĩ ra ai.” Khoé miệng cậu bé co quắp lại. Nghĩ thầm: mẹ ơi là mẹ, dù mẹ tuyệt duyên với cha, dù cho mẹ không thích cha, cũng không thể luôn nhằm vào ông ấy chứ, như
vậy cậu sẽ cảm thấy cha càng đáng thương hơn! Không thể để cho mẹ nói oan cha như vậy. Chu môi, cậu bé muốn nói giúp cha,thì lúc này, cánh
cửa mở ra một tiếng rắc, hai mẹ con quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt một
người đàn ông đen lại, một tay còn đang cầm hoa hồng trắng, một tay cầm
nước trái cây, hàm răng nghiến chặt nhìn chằm chằm vào Vô Song, rất dễ
nhận thấy chuyện bọn họ nói, anh đều nghe rõ ràng. Không khí yên lặng. . . . . . Một nhà ba người theo đuổi tâm tư của mình. Q Tử hít một hơi lãnh khí, thật sự sợ cha sẽ nhịn
không được mà gầm thét hoặc là ra tay với mẹ, dù sao thì lời của mẹ đã
thật sự đả thương người rồi, cha phí hết tâm tư muốn mẹ vui lòng, mà mẹ lại hoài nghi như vậy. . . . . . ai mà không giận chứ! “Mẹ không phải. . . . . . nói chú.” Lời nói cuối cùng cũng nhỏ hẳn đi, giải thích sẽ chỉ là giấu đầu lòi đuôi, cha đều nghe
hết rồi. “Bảo bối, con ra ngoài trước đi.” Ánh mắt của anh
chưa từng chếch qua một giây, giọng điệu không gợn sóng không nghe ra
tâm tình của anh. Q Tử quay đầu liếc mắt nhìn mẹ, thật giống như đang nói…, mẹ hãy bảo trọng. Cậu vừa mới chuẩn bị nhảy xuống giường, thì Vô Song
kéo chặt tay mập mạp của cậu, “Con trai, con không phải là do anh ta
sinh anh ta nuôi , làm gì mà nghe lời của anh ta như vậy.” Thật ra thì
Vô Song chột dạ, muốn con trai ở lại để thêm can đảm. Đông Bác Hải cười lạnh ở trong lòng: không phải là của anh, em có thể sinh ra con trai đựơc mới là lạ! Cậu bé ngó trái ngó phải giống như nhân bánh quy kẹp
bị kẹp ở giữa cha mẹ, nói giúp ai cũng là tội nhân, cho nên tốt nhất là
giữ vững trầm mặc, làm bột nhão để mặc cho bọn họ muốn nặn tròn hay dẹ,, Đông Bác Hải không biến sắc mà đi tới, mỗi một bước
đều giống như đang giẫm lên trái tim của Vô Song, làm cô lo lắng thấp
thỏm. Anh đem hoa cắm vào trong bình hoa, còn chưa đợi anh mở miệng, thì Vô Song đã nói trước: “Con trai, con có nói cho người ta biết, mẹ dị
ứng với phấn hoa không?” Ặc? Q Tử ngẩn ra, “Mẹ, lúc nào thì mẹ. . . . . .ưm ưm. . . . . .” Câu nói kế tiếp đã bị Vô Song lấy tay che kín. “Tam Thiếu Gia, xin lỗi nha, tôi dị ứng với phấn hoa.” Ngụ ý, là ai cần hoa thối của anh. Đông Bác Hải giận quá hóa cười, “Cũng đúng, tôi cũng
nên nghĩ tới sớm, hoa thanh cao như vậy, sao lại thích hợp với cô chứ?” Vô Song không nói, nhưng cũng không giận, cũng cười
phóng khoáng, “Đúng vậy nha, hoa thanh cao như thế xác thực không thích
hợp với loại người phàm tục như tôi, tựa như quần áo trên người Tam
Thiếu Gia đây, cũng không thích hợp mặc ở trên người cầm thú.” Bắt đầu người thân công kích —— Lại ầm ĩ một lúc, hai người không đánh nhau một trận
thì không đựơc, cậu bé sắp không nhịn nổi rồi, cậu phải làm người hoà
giải, kéo tay Vô Song xuống, cậu thở dốc, rồi há mồm chuẩn bị nói
chuyện, thì lại bị nhanh chân trước, Đông Tam Thiếu cười lạnh nói: “Chúc Vô Song, vốn là tôi tưởng rằng tôi đánh giá thấp sự quyến rũ của cô,
xem ra hôm nay đúng như dự đoán, thì mức tôn vinh này của cô, đúng là
chỉ có cầm thú mới có thể đánh chủ ý lên cô.” Ý gì đây? Vô Song giật mình, ngược lại cậu bé phản ứng kịp, đầu đầy hắc tuyến, hai mắt vô tội, mắc mớ gì tới cậu chứ, sao lại chửi cậu. (lời này của Đông Tam Thiếu không ngừng tổn hại Vô Song, rồi tổn hại cả chính anh, và con trai, ngọc đá đều tan, thật tàn nhẫn. ) Cha quả nhiên là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành a! Bị công kích, nên Vô Song có hơi thiếu kiên nhẫn,
quai hàm phồng lên, Đông Bác Hải thờ ơ liếc cô một cái, nói tiếp: “Đừng
có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi đây là đang khích lệ cô, trước
mắt trên đời này tôi nghĩ trừ Chúc Vô Song cô ra, thì không có người thứ hai nào có loại người quyến rũ như cô để hấp dẫn con gấu đâu!” Ánh mắt
khinh bạc, rõ ràng là đang cười nhạo cô, Chúc Vô Song à Chúc Vô Song, cô còn tưởng mình thật là Thiên Hạ Vô Song sao! Nếu như, Vô Song có võ công cái thế, dời núi lấp
biển, giờ phút này cô nhất định đem anh xếp đến chân trời góc biển, tốt
nhất là đánh ra ngoài không gian. Nếu như, Vô Song biết độc môn ám khí, Tiểu Lý Phi
Đao, thì giờ phút này cô nhất định sẽ bắn xuyên thủng anh một vạn cái. Đáng tiếc, mọi chuyện cũng chỉ là nếu như, thực tế,
cái gì cô cũng không biết, chỉ biết một chiêu, là Sư Tử Hà Đông rống:
“Đông Bác Hải anh đừng có quá đáng nhé. . . . . .” Rống xong rồi, người đàn ông đó vẫn thản nhiên ngay
cả đánh rắm cũng không có, mà đầu của cô thì đã đau đến muốn chết, thật
sự có thể nói là là tự gây nghiệt không thể sống. Thật ra thì Đông Bác Hải cũng không cố ý muốn ầm ĩ
với cô, anh chỉ muốn cho cô hiểu rõ một đạo lý, nếu so lời nói ác độc,
thì cô căn bản không phải là đối thủ của mình, lần trước, anh không phản bác, là anh cố ý dung túng cô, lần này nếu không phải là cô quá đáng,
anh cũng sẽ không làm cho cô khó chịu. “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Vô Song lấy tay đè đầu lại, vẻ mặt đau đớn, cậu bé lo lắng hỏi. “Đầu đau quá.” “Tôi đi gọi bác sĩ.” Đông Bác Hải cũng hơi nóng nảy. “Không cần.” Anh dừng một chút rồi không được tự nhiên mà hỏi: “Em đói bụng không?” Vô Song nghiêng đầu, liếc nhìn anh hoài nghi, cô không nghe lầm chứ? Tam Thiếu Gia sẽ quan tâm cô có đói hay không à, ôi chao. “Nè.” Anh cứng ngắc đưa lên một cái quả táo, giọng
nói cũng lạnh như băng, khuôn mặt xinh đẹp không chút thay đổi rất khốc, ánh mắt né tránh lại tiết lộ anh không được tự nhiên cùng với ngượng
ngùng. Liếc mắt nhìn quả táo, Vô Song hỏi: “Đông Tam Thiếu,
anh sẽ không phải là mẹ ghẻ của công chúa Bạch Tuyết chuyển thế chứ?”
Kiếp trước không có độc chết công chúa Bạch Tuyết, nên đời này tới độc
chết cô. Truyện cổ tích nổi tiếng như vậy, Đông Tam Thiếu cũng có nghe qua, cho nên, hiểu ý trong lời nói của cô, vì thế mà đen mặt. “Mẹ, con đi rửa giúp mẹ.” Q Tử xen vào nói đúng lúc, nhận lấy quả táo trong tay cha, rất vui vẻ mà chạy ra ngoài. Thấy con trai đi rồi, Đông Bác Hải cũng không tiếp
tục im hơi lặng tiếng nữa, mở rộng Tây phục rồi chống nạnh, lông mày
lạnh lùng liếc ngang nói: “Này, Chúc Vô Song, là em muốn mình ở chỗ xa
xôi như vậy, trêu chọc đến gấu, em có ân oán với ai à?” “Không phải do anh đốt nhà của tôi, nên tôi mới lựa
chọn chỗ xa xôi như vậy sao?” Dù sao anh cũng không thể từ chối trách
nhiệm. “Không phải anh cũng đền cho em một ngôi biệt thự sao?” “Thôi đi, ai mà thèm.” Mặc dù Vô Song yêu tiền, nhưng tôn nghiêm còn quan trọng hơn tiền, cô cũng không muốn bị anh coi
thường, cô tức giận đỏ mặt. Đông Bác Hải lại trầm mặc, nhíu lại lông mày mảnh,
anh bình tĩnh lại rồi đột nhiên cảm thấy mình rất ngây thơ, vậy mà lại
tranh chấp với một cô gái đến mặt đỏ tai hồng, rất kỳ quái, gặp gỡ cô
gái này, anh luôn không tự chủ được mà mất khống chế, tâm tình mất khống chế, tim cũng mất khống chế luôn. . . . . . Thoáng chốc, trong gian phòng đã yên tĩnh trở lại,
hai người bốn mắt nhìn nhau đều trầm mặc không nói, trong ánh mắt lẫn
nhau đều di chuyển không được tự nhiên, tim đang nhảy thình thịch. Nhìn chằm chằm anh, sao có một giây kia, Vô Song lại
sinh ra một loại ảo giác, cảm giác mối tình đầu hình như đã trở về rồi,
nhưng loại cảm giác này cũng chỉ có một giây, bởi vì một giây kế tiếp
trong đầu lại hiện lên khuôn mặt làm cô đau. Rũ rèm mắt xuống, cô tránh ánh mắt dịu dàng của Đông
Bác Hải, lắc lắc đầu. Là cô quá nhạy cảm, phàm là những đồ có liên quan
đến mối tình đầu, luôn làm cho cô không tự chủ đựơc mà nhớ tới người
kia, người đàn ông hứa hẹn cho cô Thiên đường, lại đẩy cô xuống Địa ngục , thật ra thì cô đã quên. Ở nước ngoài chín năm, cô bận rộn đến mức
thời gian nhớ lại cũng không có, trở về nước lại quá rỗi rãnh, nên mới
thấy cảnh sinh tình. Mới có thể suy nghĩ vẩn vơ mà nghĩ đến anh ta. Đột nhiên ánh mắt của cô ảm đạm, cũng buồn bã giống
như lúc hát tối hôm qua vậy, thấy rõ cô lại đang nghĩ tới người đàn ông
kia, trong tim Đông Bác Hải lại dâng lên một cơn giận vô danh, ở trước
mặt anh, anh không cho phép cô nghĩ đến người đàn ông khác, không, bất
kỳ thời gian, bất kỳ địa điểm, cô đều không được nhớ người đàn ông nào
ngoài anh và con trai! “Này.” Anh đột nhiên cất cao giọng gọi cô. “Gì?” Vô Song nghiêng đầu không nhịn được nhìn anh, lại muốn cãi nhau với cô. Đông Bác Hải im lặng, anh cũng không biết muốn nói
gì, luýnh quýnh môt lúc rồi mới nói ra , “Dọn đến chỗ anh ở đi.” Trước khi Vô Song mở miệng cự tuyệt, thì anh lại bổ sung, “Em yên tâm, anh cũng không ở đó đâu.” Vô Song nhìn chằm chằm anh, nhăn mày lại, suy nghĩ
một chút, cô cảm thấy cần phải lên tiếng hỏi: “Tam Thiếu Gia, sao anh
lại đối với tôi tốt như vậy, đừng nói với tôi, là anh vừa thấy đã yêu
tôi nhé?” Vừa thấy đã yêu? Đông Bác Hải nhíu mày, rồi quét mắt cô một cái, ánh
mắt cực kỳ xem thường “Hừ” cười một tiếng, rồi châm chọc hỏi lại: “Cô có chỗ nào xuất chúng mà có thể làm cho tôi vừa thấy đã yêu cô hả?” Cô không có chỗ nào xuất chúng có thể làm cho anh vừa thấy đã yêu, “Vậy sao anh lại đưa cho tôi khu nhà cao cấp đó?” Còn
giống như miếng kẹo da trâu dính vào cô. “Bản thiếu gia có tiền nhưng không có chỗ xài, muốn tìm người xài giúp tôi, lý do này đủ chứ!” “Ừ, lý do này cũng khá đầy đủ!” Vô Song cười híp mắt
rồi gật đầu, lúc ngẩng đầu lên thì ánh mắt cũng sáng lên, “Chuỵên tốt
như vậy, tôi nguyện ý tiêu tiền giúp Tam Thiếu Gia, nhất định là có rất
nhiều người, ngài cần gì mà tốn công trên người một cô gái không thức
thời như vậy chứ? Ý tốt của ngài tôi xin nhận, Tam Thiếu Gia không còn
chuyện gì nữa, kính xin trở về đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát.” Vô Song nằm xuống, nghiêng người muốn ngủ, nhẹ nhàng
nhắm mắt lại, trong lòng có chút mất mát, biết rõ không thể nhận được
câu trả lời, nhưng cô vẫn có một chút mong đợi, thật sự chỉ là một chút. Lúc này mầm móng tình yêu, chính là đã rơi xuống làm rễ ở trong lòng cô, vẫn chưa nảy sinh. . . . . . Cô đã cự tuyệt nhiều lần, khiến Đông Bác Hải giận dữ, anh lấy một cái chìa khóa ở trong túi ra, mạnh mẽ nhét vào trong lòng
bàn tay của cô, bá đạo uy hiếp, “Em nhất định phải đem scandal giữa con
trai của em và anh biến thành sự thật, tốt nhất là đừng chọc giận anh,
đợi lát nữa anh sẽ cho người đem toàn bộ đồ đạc của hai mẹ con chuyển
vào biệt thự, xuất viện thì sẽ có người tới đón em đến nhà mới.” Vô Song trăm mối khó giải mà nhìn anh, anh không
thích cô, nhưng tại sao phải cưỡng ép cô nhận lấy đồ anh đưa, còn uy
hiếp cô, có bị bệnh không! Lúc này, Đông Bác Hải nhận đựơc một cú điện thoại, trả lời một câu đơn giản: “Tôi sẽ trở về lập tức.”