“Ngáp!” Ở trong bệnh viện, Vô Song nhảy mũi một cái, Thư Yên đút cô
ăn cơm, vừa đút vừa lấy khăn giấy cho cô, nhìn bộ dạng cô khó chịu, liên tục than thở. Nhảy vào trong biển không bao lâu, thì chân của
Vô Song rút gân, nếu không phải là cô kịp thời kêu cứu, Đông Bác Hải
nhảy xuống biển cứu cô, thì cô đã hương tiêu ngọc vẫn (chết) rồi! Q Tử ngồi ở bên giường thấy mẹ không sao, vẫn
tham ăn như vậy, yên tâm, nhìn Đông Bác Hải đứng ở bên cạnh, nhảy xuống
giường hỏi “Chú, chú đói bụng chưa?” Đông Bác Hải nhìn phiên bản mình thu nhỏ ở trước mắt, tim chợt nhảy lên một cái, tia tình thương của người cha từ trong
mắt tràn ra, anh gật đầu, thản nhiên “Ừ” một tiếng. “Vậy chú mời con ăn cơm đi!” Q Tử mỉm cười, ngây thơ vui vẻ như trẻ con. “Đựơc!” Hai cha con đều hiểu, cái nhảy mũi của
người đó có ý nói “Con trai, không đựơc phép đi ra ngoài với người xấu.” “Mẹ, con ăn cơm xong sẽ trở về liền!” “Không được, ngộ nhỡ anh ta làm hại con thì sao, con trai tới đây, cách người xấu đó xa một chút!” Vô Song vẫy vẫy tay
cậu nhóc, vẻ mặt Q Tử khó xử nhìn Đông Bác Hải, lời của mẹ chính là
thánh chỉ, cậu không dám không nghe. Đông Bác Hải nhíu mày, liếc nhìn Vô Song, lạnh
lẽo nguy hiểm lộ ra giữa chân mày, xem ra cô ấy còn chưa có học đựơc
ngoan ngoãn. Thấy hai người giằng co như thế, Thư Yên vội dàn xếp, “Vô Song, Đông tổng người ta cũng là có ý tốt, cậu hãy để cho anh
ấy dẫn con đi ăn cơm đi, làm sao vậy!” “Ai mà thèm?” “Mẹ, con thèm!” Cậu bé cười nheo mắt. Vô Song
lấy gối nện lên trên trán cậu nhóc “Nhóc con, con muốn ăn đòn hả!” Đông Bác Hải đều nhìn thấy ở trong mắt, nhưng mà ở trong ngực lại đau, mấy năm nay con anh đi theo bên cạnh cô gái này
đã chịu khổ biết bao nhiều rồi, anh không thể tưởng tượng, nhưng nổi khổ cô ấy cho, chắc chắn cũng không thiếu Đồ vô dụng! Vô Song ta cho tới bây giờ xác thực chưa từng ra tay đánh thắng nhóc con đựơc một lần. Anh giận đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi, bước đi về phía trước không để ý đến ý nguyện của cô, nắm tay của cậu bé, xoay
người rời đi. “Này, buông con trai tôi ra!” Vô Song gấp đến
mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng đã bị Thư Yên kiềm lại rồi.
“Vô Song, mình bảo đảm với cậu, nhất định anh ấy sẽ không làm hại Q Tử.” “Đàn ông thúi!” Nắm chặt tay, Vô Song dùng sức
nện giường mấy cái, Thư Yên nhìn cô, cúi xuống mắt, nghẹn lời. “Muốn ăn cái gì?” Đi ra bệnh viện, Đông Bác Hải nhìn cậu bé hỏi. “Gà nướng.” Khóe môi cậu bé nhếch lên không che
dấu nụ cười, tay của cha quả nhiên lớn hơn tay của mẹ, ấm hơn nhiều, cậu tuyệt đối không có ý ghét mẹ, chỉ là hai người họ cho cậu cảm giác hoàn toàn khác nhau, tay của cha có thể cho cậu cảm giác an toàn, tay của mẹ có thể khiến cậu có ý muốn bảo vệ, một là đựơc cậu bảo vệ, một là bảo
vệ cậu. “Trừ gà nướng?” Cau mày, anh còn muốn dẫn con trai đi ăn bữa tiệc lớn! Trừ gà nứơng? “. . . . . . Thêm ly Cola đi!” . . . . . . . . . . . . “Có muốn ăn tôm không?” “Quá ngán!” Vẫn là dễ tiêu hoá thì tốt hơn. “Con ăn rồi?” Đông Bác Hải kinh ngạc, theo anh
biết, cuộc sống ở Italy của hai mẹ con họ rất túng quẫn, sao có tiền mà
ăn bữa tiệc lớn. “Dạ!” Q Tử gật đầu “Hôm trở về nước, mẹ nuôi đã dẫn con đi ăn rồi.” “À!” Chân mày của anh càng chau chặt hơn, càng
đau lòng hơn, nếu sớm biết có đứa con trai này, anh nhất định sẽ không
để cho nó có chút xíu khổ sở. Hai người lên xe, Đông Bác Hải lái ô-tô tới một cửa hàng gà nướng rồi dừng lại —— Hai cha con xuống xe, Đông Bác Hải lại nắm tay
của con trai, đột nhiên, phía sau có một chiếc xe BMW đi tới, gương xe
quẹt cánh tay Q Tử một cái, đau đến mức cậu kêu đau một tiếng.