Hôm sau, sau cơn mưa là một bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời chiếu
vào phòng, người đàn ông nằm ở trên giường có cử động nhích người trước, và chậm rãi mở mắt, còn Vô Song thì giống như con mèo nhỏ lười biếng
vùi vào trong ngực của anh ngủ say, cực kỳ ngọt ngào. Hồi tưởng lại chuyện trải qua tối hôm qua, khóe miệng của Đông Bác Hải lơ đãng toát ra một nụ cười, ôm cô vào trong ngực. Anh lại lần nữa lấy được cô gái này, lần này, anh sẽ không buông cô ra nữa, sẽ không để cho cô nữa chạy! “Shit.” Đông Bác Hải đột nhiên cắn răng khẽ nguyền
rủa một tiếng, chỉ là ôm cô thôi, mà phân thân của anh lại có phản ứng. “Ưm ~” bụng bị phân thân của anh chống vào, nên Vô
Song cau mày buồn bực thì thầm một tiếng, lấy tay vung đi, mới vừa đụng
vào, thì Đông Bác Hải ý thức được nên nắm lấy tay đang lộn xộn của cô
lại, lực đạo hơi nặng, làm cho Vô Song đau nên tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tiên đập vào tầm mắt
chính là gương mặt tuấn tú hơi nghẹn của Đông Bác Hải, cô hoảng sợ trợn
to hai mắt, theo ánh mắt của anh nhìn xuống —— “A ~~~” Cô kinh ngạc và rút tay về, chống tay liên tục lui về phía sau, rúc vào đầu giường và chất vấn: “Anh, anh, anh. . . . . .” Cô kinh hoảng đến nỗi líu lưỡi, cả nửa ngày cũng không thốt ra được, người đàn ông thân thể trần truồng ngồi dậy cũng không gấp không vội mà móc
và nâng lỗ tai, ra vẻ rửa tai lắng nghe. Nghe cô ấp úng không thốt nên lời cả nửa ngày, anh
liếc nhìn cô rồi cười cười, “Nơi này là nhà anh, về phần chúng ta làm
những thứ gì, em tự nhìn thì biết.” Vô Song cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra chính mình cũng trần truồng, nên mặt thoáng trắng bệch. “Không cho nhìn.” Cô hoang mang sợ hãi mà vòng qua
ngực, thấy anh vẫn còn nhìn mình chằm chằm, thì cô vội đến đỏ mắt, “Đông Bác Hải, anh đã làm cái gì với tôi?” “Ôn tập một lần nữa, thì anh nói cho em biết.” Chân mày cau lại, anh vừa cười mập mờ, vừa đến gần cô. “Đừng tới đây, tôi không muốn biết nữa, anh đừng tới
đây!” Vô Song vẫn liên tục thối lui, không nghĩ rằng là không còn đường
để lui, mắt thấy cô sắp ngã xuống, thì Đông Bác Hải vươn cánh tay lên,
vớt cô lên đồng thời đặt cô ở dưới thân. “Anh làm gì đấy, buông tay!” Vô Song gấp đến độ vung
hai cái tay lên đánh anh, thế nhưng anh lại không để ý, vẻ mặt cười tà
mị vẫn như cũ hướng về phía cô, “Tối hôm qua chính em bảo anh ôm em.” “Anh nói bậy.” Cô sao có thể bảo anh ta ôm cô chứ. “Em hãy nhớ lại một chút đi, anh không có nói bậy.”
Anh có ý tốt nhắc nhở cô, Vô Song nắm chặt tay, cắn chặt đôi môi, dựa
theo lời của anh mà nhớ lại . . . . . . Suy nghĩ kỹ một lát, trong đầu óc hỗn hỗn độn độn mới từ từ khôi phục ý thức, trong đầu bay lên một câu “Ôm tôi một cái được
chứ” Ôm cô? Thật sự là cô chủ động yêu cầu anh ôm cô. Tiêu rồi ! “Như thế nào, nghĩ tới chưa?” Thấy gương mặt cô đỏ hồng, Đông Bác Hải hiểu rõ, còn cố ý hỏi. “Cái gì?” Vô Song giả bộ hồ đồ cười ha hả, “Buông tôi ra.” “Em thật sự không thành thật.” Đôi mắt sâu thẳm âm
trầm một lúc, rồi anh cúi đầu lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi trải
qua một trận giày xéo, rồi anh lại hỏi, “Nghĩ tới chưa?” “Đông Bác Hải đây là cưỡng gian.” “Là em chủ động yêu cầu, anh chỉ là thuận theo ý của
em mà làm theo thôi, chuyện em tình anh nguyện, tại sao có thể gọi là
cưỡng gian chứ?” “Tôi không có, tôi chỉ là muốn anh ôm tôi, cũng
không có. . . . . .” Hỏng bét, lại trúng khích tướng của anh ta rồi,
đáng ghét! Đông Bác Hải hài lòng cười, tay xoa má hồng của cô, nói nhỏ, “Em yên tâm, anh sẽ có trách nhiệm với em.” “Ai mà thèm anh phụ trách” Vô Song đẩy tay của anh
ra, xảy ra chuyện như vậy, thật sự cô không hề trốn tránh trách nhiệm,
việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hít một hơi thật
sâu, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Tam Thiếu Gia, mọi người đều là
người trưởng thành, chuyện tối ngày hôm qua coi như là chơi một trò chơi của người trưởng thành đi, chúng ta vẫn như cũ nước giếng không phạm
nước sông.” “Trò chơi của người trưởng thành?” Anh cười nhạo, “Em nghĩ có vẻ rất thoáng nhỉ.” Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cô phải giống như cô gái
thời cổ, bị người dụ gian dâm thì sẽ tìm cái chết sao, tại sao phụ nữ
lại phải quan trọng chuyện trinh tiết hơn sinh mạng, còn đàn ông có thể
tầm hoa vấn liễu, huống chi cô chưa lập gia đình, anh ta cũng chưa lập
gia đình, chơi tình một đêm, thì không có phá hư gia đình của người nào. Còn nữa, nếu nghĩ không thoáng, thì chín năm trước cô đã tìm cái chết
rồi ! Vô Song lườm anh một cái, rồi có ý đứng dậy, khổ nổi
lại bị anh đè nên không dậy được, anh cười, “Nhưng mà anh muốn em chịu
trách nhiệm.” “Đông Bác Hải, tôi với các cô gái anh chơi trước kia không giống nhau, tôi có con rồi.” “Anh không ngại.” Dĩ nhiên rồi, vì con cũng có một nửa của anh chứ sao. “Nhưng mà tôi để ý.” Lỗ mũi chợt chua, nước mắt của
Vô Song chảy xuống, “Tôi chỉ muốn cùng con tôi trải qua cuộc sống bình
đạm, không bị ai quấy rầy, cuộc sống như thế anh không cho nổi đâu.” Gả vào nhà giàu có, thì nhất định là phải sống ở
trong dư luận của xã hội, và trong vòng vây của truyền thông, cho dù cẩn thận hơn, thì vô hình trung cũng sẽ có áp lực, bị đâm lén, khó mà đề
phòng được. “Ai nói, chỉ cần là em muốn, anh hoàn toàn có thể cho em!” Ánh mắt của anh kiên định nhìn cô, cho cô lời hứa bảo đảm, đối với phụ nữ, anh chưa từng có loại nghiêm túc này, vợ con của anh, anh nghĩ
ngay cả năng lực bảo vệ bọn họ cũng không có, vậy thì anh được coi như
là một người đàn ông sao. Vô Song sửng sốt một chút, nước mắt ngừng lại, tim
không tự chủ được mà hỏi: “Anh có thể vì tôi mà buông tha thân phận Tam
Thiếu Gia của nhà họ Đông không?” Không thể, ít nhất bây giờ thì không thể! Anh do dự, làm tim của Vô Song co rút đau đớn một
chút, anh không bỏ được danh lợi và quyền quý, chứng minh ở trong lòng
anh những thứ này mới là quan trọng nhất, nếu như cô thật sự đi theo
anh, không dám đảm bảo có một ngày anh sẽ vì những thứ đồ này mà phản
bội cô. Tương lai không có bảo đảm, cô không đánh cuộc được, càng không thua nổi —— Thấy vẻ mặt cô thất vọng, Đông Bác Hải muốn giải thích, “Vô Song, anh không phải là. . . . . .” “Tam Thiếu Gia, tôi phải đi làm vì sắp trễ rồi, có
thể làm phiền anh đứng lên không?” Hít mũi một cái, cô lãnh đạm nhìn
anh, ánh mắt kia rõ ràng là xa người ngàn dặm. Anh lật người ngồi sang một bên, cầm lấy điếu thuốc
trên tủ giường rồi đốt, đã bị anh ăn sạch, nên Vô Song cũng không ngại
để cho anh nhìn, cô đứng dậy ngồi ở bên giường, lại không tìm được quần
áo của mình, vòng quanh ngực, cô quay đầu lại có chút lúng túng hỏi:
“Quần áo của tôi đâu?” “Anh ném rồi.” “Anh ném thì tôi mặc cái gì?” Vô Song xấu hổ và giận dữ gào thét với anh, chẳng lẽ muốn cô ở truồng chạy. Anh đem đầu tàn thuốc bấm nát, rồi đến phía sau vòng
chắc eo của cô, tựa đầu vào trên bờ vai thơm của cô, cười xấu xa, “Vậy
cũng đừng ra cửa, ở lại với anh đi.” Anh nghiêng đầu hôn lên mặt của cô, làm cho Vô Song
ngứa ngáy tê tê, cô muốn kháng nghị, nhưng lại bị anh ngăn chận môi.