Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 87: Chương 87: ôm tôi một cái được chứ




“Vô Song, thật sự xin lỗi!” Ngoại trừ nói xin lỗi, anh không biết mình còn có thể nói gì, quay cửa xe lên cũng đóng đi nước mắt nam nhi của anh, và anh lái xe đi. “Xin lỗi, thì có tác dụng sao?” Đưa mắt nhìn anh ta lái xe đi, cái ô trong tay Vô Song cũng lập tức rớt xuống đất, cô cần dùng nước mưa để cho mình thanh tỉnh một chút, cũng cọ rửa chôn vùi đi những giọt nước mắt khóc cho anh ta. Đứng ở trong mưa một lát, cô cảm thấy cả người hơi choáng váng, đầu càng lúc càng nặng, trọng tâm thân thể cũng bắt đầu không vững, lắc lư mấy cái, thì đột nhiên được người đỡ lấy, cô vừa định nói cám ơn với đối phương, thì bị đối phương quát lớn: “Chúc Vô Song, em có bệnh hả? Có cái ô cũng không dùng, mà đứng ở trong mưa ngâm nước.” “Là anh, sao anh lại đến chỗ này?” Đông Tam Thiếu Gia anh, cả ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi (chỉ những người hoặc vật khó thấy, đi mau đến mau), hôm nay sao lại xuất hiện ở gần công ty bọn họ. “Anh đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy một người ngốc đang gặp mưa, nên lái xe đi tới.” Đông Bác Hải chính là chết vì mạnh miệng, nhất định không thừa nhận, rõ ràng là quan tâm cô, sợ cô không đón được xe, nên cố ý lái xe tới đón cô. Vô Song không còn sức lực để cãi với anh, đầu óc thật sự choáng váng, chỉ có thể dựa vào anh mới có thể đứng vững, Đông Bác Hải đỡ cô lên xe, sau đó anh cũng leo lên xe ngồi, cả người anh ướt cũng do cô ban tặng cả, anh cởi áo khoác xuống rồi tiện tay ném ra chỗ ngồi phía sau, thấy Vô Song đang run lẩy bẩy, anh mở hệ thống sưởi ấm bên trong xe ra. “Cám ơn anh.” Vô Song nhàn nhạt nói với anh, mặc dù đã mở hệ thống sưởi ấm, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, cả người lạnh, tim còn lạnh hơn. Đông Bác Hải nhíu mày, thấy bộ dạng cô có vẻ thất hồn lạc phách, cũng có thể đoán ra được bảy tám phần là vì cái gì, anh đưa tay, giúp cô lấy vài sợi tóc dính ở trên mặt ra, Vô Song chấn động, thu đầu lui về phía sau, và nghiêng mặt qua. “Sao vậy, sợ anh à?” Anh lành lạnh hỏi. Nếu đổi lại là bình thường, thì Vô Song nhất định sẽ phản bác lại anh, nhưng bây giờ cô không có tâm tình đó, cũng không muốn mở miệng nói chuyện, cô mệt mỏi dựa đầu vào cái đệm rồi nhắm hai mắt lại. Cô hờ hững, làm cho Đông Bác Hải thật thất bại, nhưng cũng nhẫn nại mà lái xe đi. Anh cũng không đưa Vô Song về nhà, bởi vì quá xa, nên anh chọn một ngôi biệt thự ở gần đây, rồi đưa cô tới đó, lúc xe đến biệt thự, thì Vô Song đã ngủ rồi, anh đẩy cửa xe ra, rồi ôm cô xuống xe —— “Ưm ~” bị người ôm lên cao, nên cô buồn bực thì thầm một tiếng, rồi sau đó lại chìm vào hôn mê mà ngủ thiếp đi. Đông Bác Hải ôm cô đi tới phòng ngủ, rồi đặt cô ở trên giường, cả người cô ướt đến nỗi nước vẫn còn đang chảy, do dự một chút, rồi anh tự tay cởi nút quần áo giúp cô, kỹ thuật của anh rất thuần thục, thành thạo cởi bỏ áo khoác và váy ngắn của cô, khi thân thể xinh đẹp của cô lần nữa hiện ra dưới mắt anh, thì anh đột nhiên nuốt nuốt nước miếng, nét mặt hơi biến, anh là người đàn ông bình thường, cho nên không khắc chế được mình là rất bình thường, nhưng anh đang cực lực nhẫn nại, ý chí và tính dục đang đấu tranh kịch liệt. “Ưm ~” Vô Song hình như rất lạnh, nên chau chặt chân mày, nghiêng người qua và cuộn tròn cơ thể. Thấy thế thì Đông Bác Hải lắc đầu, kéo chăn qua giúp cô, tay còn chưa kịp chạm đến cánh tay của cô, thì đột nhiên Vô Song kéo tay anh lại, anh sửng sốt một chút, muốn thu tay của mình về, nhưng Vô Song lại nắm chặt không buông, sau đó khóc thút thít. “Em. . . . . .” Anh vốn là muốn hỏi cô thế nào, cô lại đem tay anh đặt ở ngực của cô, anh chỉ cảm giác da thịt của cô —— quá nóng. Theo bản năng, anh dùng cái tay còn lại đi kiểm tra thử cái trán của cô một chút, cũng quá nóng, “Em sốt rồi.” Anh muốn rút tay của mình về để đi mua thuốc cho cô, nhưng cô lại nắm chặt không buông, khóc rồi nỉ non: “Đừng đi, đừng đi. . . . . . .” “Anh không đi, anh đi mua thuốc cho em.” Anh hạ thấp giọng dụ dỗ cô. “Ôm tôi một cái được chứ?” Cô đóng chặt ánh mắt vẫn đang rơi lệ, ý thức mông lung và cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, khóc suốt, nhưng mà trong lòng cô chính là cực kỳ buồn, rất khó chịu, muốn tìm chỗ hổng để phát tiết. Ôm cô? Cô có biết là cô đang dẫn anh phạm tội hay không. “Ôm tôi một cái được chứ?” Vô Song lại nỉ non lần nữa, cô thật sự rất lạnh, giống như muốn có lồng ngực cho cô dựa vào. Đông Bác Hải từ từ cúi thân hình cao lớn xuống, từ phía sau cô nghiêng người ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, nhưng Vô song vẫn còn khóc, khóc suốt. “Được rồi, đừng khóc.” Anh lật người cô lại, để cho cô đối mặt với anh, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, ở trong mông lung Vô Song mở mắt, cũng là mơ hồ, vẫn còn đang sốt. Lau khô rồi lại ướt, vòng đi vòng lại nhiều lần như thế, cô vẫn còn đang khóc, anh đến gần hôn lên ánh mắt, nước mắt ở trên gương mặt cô, đầu lưỡi nếm một chút, có chút chát, ngực anh có chút đau đớn, anh biết những giọt nước mắt này của cô là vì ai mà khóc, anh có thể điều khiển người của cô, lại quản không được tim của cô. Liên tục hôn xuống, rồi cuối cùng dừng lại ở trên môi ẩm ướt của cô, mạnh mẽ này thật giống như bão táp đang quét tới, rất bá đạo nhưng cũng rất dịu dàng, anh nhẹ nhàng gặm môi của cô, một chút rồi lại một chút, đã kích động ngọn lửa, vốn bàn tay nhỏ bé của Vô Song đang chống đỡ ở trước ngực anh, chẳng biết lúc nào thì quàng lên cổ của anh, nhiệt độ đang liên tục bị thiêu đốt. Vô Song hoàn toàn bị anh hôn đến thôi miên, sau đó anh hơi rời khỏi môi của cô, cô thở liên tục, bàn tay trêu chọc, và cởi sạch áo lót đang bao trùm lên rất tròn của cô. “Đau . . .” Anh vuốt ve làm cô đau, Vô Song cau mày, nói ưm. Anh thả động tác trong tay ra, cúi đầu ngậm nụ hoa của cô, và hút, một trận khoái cảm tê dại, làm cho Vô Song không nhịn được mà lên tiếng rên “Ừ ~” Cả thân thể của Đông Bác Hải cũng đang căng thẳng, mùi vị của cô, ưm của cô, đối với anh mà nói chắc chắn là thuốc tình dục nhắc nhở tốt nhất, anh hận không thể lập tức tóm lấy cô hành động. Nhưng như vậy cô sẽ chịu không nổi, cho nên anh nhẫn nại, làm màn dạo đầu —— Dần dần anh rút bỏ đi chướng ngại ở giữa hai người bọn họ, lộ ra trần trụi, sau đó lại ôm lấy thân thể lửa nóng của cô, hôn lên vành tai nhạy cảm của cô, làm cho cô run rẩy một trận, Vô Song theo bản năng cũng ôm chặt cổ của anh, cả người dừơng như có một đốm lửa đang thiêu đốt, khuôn mặt đỏ hồng. Anh tách hai chân cô ra, đem thân đẩy vào —— “A ~ đau quá.” Vô Song thét lên, thân thể của cô khít khao giống như xử nữ, không chịu nổi khi anh đột nhiên xâm nhập. “Ngoan, nhịn một chút là được rồi.” Anh thì thầm ở bên tai cô, chuyển động mấy cái. “Ô ~~ đau quá.” Vô Song đau đến mức nước mắt chảy ra, lại ôm anh sát hơn. Anh dừng lại, buông tay cô đang vòng ở trên cổ anh ra, đem đầu cô đặt ở trên vai, dùng sức đẩy một cái, Vô Song theo bản năng cắn bờ vai của anh, dùng sức mà cắn một cái, chân mày của anh run lên, lại không rên một tiếng đau, nhưng ngược lại khoé miệng lại lộ ra một nụ cười xấu xa, lật người, rồi đặt cô ở dưới thân —— Sắc trời dần dần tối xuống, nước mưa bên ngoài vẫn như cũ, nện đôm đốp đôm đốp lên trên thủy tinh, nhiệt tình cực nóng ở bên trong phòng vẫn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết ác liệt ở bên ngoài, và vẫn còn đang kích tình. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.