Vô Song liếc Đông Bác Hải một cái, ánh mắt vừa đúng lúc chống lại
ánh mắt mỉm cười của anh, tim không đề phòng mà đập lỡ một nhịp, cô vội
vàng chuyển ánh mắt, mà một giây thất kinh của cô, cũng đã rơi vào mắt
ưng của anh. Giai điệu vang lên, Vô Song nắm chặt micro bắt đầu
hát, “Luôn tin tưởng có tốt hơn, sẽ ở phía trước, cũng không chú ý hết
thảy mà nhẹ nhàng bay qua biển, dùng hết cả đời để tìm kiếm, mỏi rồi lại mệt, khát vọng ôm, lại không tìm được, mới chợt nhớ tới anh vẫn còn ở
sau người em, lẳng lặng chờ em, cho em dựa vào, anh là hạnh phúc của em
sao? . . . . . .” “Đúng!” Mọi người cao hứng bừng bừng mà đồng loạt phụ họa nói, mà nụ cười bên khoé môi của Đông Bác Hải cứng ngắc không thể
thấy, con ngươi hơi co, lông mi nhăn lại. Nghe hát được một nửa, thì tiếng chuông điện thoại của anh reo, nên anh đứng dậy đi ra ngoài. . . . . . “Vì sao hạnh phúc làm cho người ta u buồn như thế, tình yêu dần
dần mơ hồ, trả giá của anh, cuối cùng em cũng không rõ ràng, anh là hạnh phúc của em sao? Vì sao hạnh phúc làm cho người ta trở nên u buồn, em
yêu anh không hoài nghi nữa, chỉ muốn nói với anh, em nguyện ý!” Trước kia lúc hát xong bài hát này, thì trong lòng Vô Song đều tràn đầy ngọt ngào, hạnh phúc, mà hôm nay lại dính vào một tia buồn bã, cô nắm Micro thật chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh,
đôi mắt đẹp kia nhẹ nhàng gợn sóng, một tầng sương mù nhàn nhạt bịt kín, giống như đang nói về chuyện tình yêu ngày xưa của mình. Dụng tâm hát, thì mới phải có thể làm động lòng
người, khi cô hát xong, người ở chỗ này lại sôi nổi lần nữa, tiếng vỗ
tay không ngừng, ồn ào liên tục, muốn cô hát một bài nữa, Vô Song thật
ngại ngùng mà ngây ngô cười, không cưỡng được thịnh tình của bọn họ, cô
chỉ có thể giả vờ muốn đi toilet, ra khỏi căn phòng. “Hô ~~” Vẫn là không khí ngoài phòng trong lòng, bên
trong quá khó chịu, cô hít thở sâu mấy lần, trong đầu đột nhiên loé lên
vẻ mặt mỉm cười của Đông Bác Hải, trong nháy mắt kia chính là anh ấy, mà sao lại dịu dàng, tuấn nhã, đẹp đến mức không thật, tuyệt đối không
giống như là khuôn mặt lạnh không ai bì nổi của Đông tam thiếu mà cô đã
biết. Là anh đã thay đổi, hay là cô hoa mắt nhìn lầm rồi? “Chúc Vô Song” Đột nhiên, có người gọi cô, hơn nữa giọng nói này còn rất là quen tai, Vô Song bị sợ mà giật mình, quay đầu, chỉ thấy anh mới vừa để điện thoại di động xuống, từ trong túi móc ra một điếu thuốc,
đốt, rồi hút rồi nhả khói, sau đó từng bước một đi tới phía cô. “Không chơi thêm một lát sao?” Giọng điệu thản nhiên, không có một chút bộ dạng thối tha của trước kia. Anh đột nhiên đổi tính, ngược lại làm cho người ta
thấy không quen, giờ phút này Vô Song thật sự rất hi vọng anh hung dữ
một chút với mình, hoặc là trách mắng chính mình là ‘ cái gì cũng không
biết, thì đừng đánh giá người ta lung tung, có biết rất đáng ghét hay
không ’ như vậy cô cũng có cơ hội nói câu xin lỗi. Nhưng mà anh không có, còn cực kỳ dịu dàng, cái này bảo cô nên làm thế nào cho đúng đây! Liếc anh một cái, lời nói xin lỗi còn nghẹn ở cổ họng không nói ra, yên lặng một chút, cô nói quanh co : “Tôi. . . . . . Tôi
đi tìm toilet!” “Biết phía nào sao?” Anh gõ gõ tàn thuốc, nghiêng đầu, tà khí mà nhíu mày. “Éc. . . . . .” Lần đầu tiên cô tới chỗ hạng sang như thế này, sao có thể biết được, nhìn hai bên một chút, cô giơ tay lên
chỉ loạn, “Phải là bên này không!” Anh cười, hít một hơi khói, đem tàn thuốc ném xuống
đất, vung tay lên, kéo cánh tay Vô Song lại, ôm cô vào trong lòng ngực
mình, mạnh mẽ đè lên trên tường, vòng ở trong ngực của mình, Vô Song còn chưa kịp kinh sợ đạp lấy, thì Đông Bác Hải đã ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hung hăng hôn xuống, cô bỗng chốc trợn to mắt, bởi vì quá giật
mình, nên hơi hé miệng ra thì lại bị anh nhân lúc trống rỗng mà vào,
trực tiếp đảo giữa môi lưỡi.