Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 118: Chương 118: yêu sự thật ở trước mặt (8)




“Tôi là bạn của Bác Hải, anh ấy.

.

.

anh ấy xảy ra chút chuyện, muốn cô tới đây một chuyến.” Vừa nghe mấy chữ ‘ gặp chuyện không may ’, thì Vô Song sợ đến mức ân oán gì cũng tan, vội vội vàng vàng hỏi: “Bác Hải anh ấy thế nào?” Tay nắm điện thoại đang mơ hồ run rẩy.

“Chị dâu nhỏ chị đừng lo lắng, cũng không có chuyện gì lớn, tóm lại chị qua tới đây thì biết.” “Đựơc, ở nơi nào, tôi lập tức tới ngay.” Sau khi đối phương nói địa chỉ, thì lòng của Vô Song như lửa đốt vội đi ra khỏi quán cà phê, thấy cô vội vã đi ra, thì tài xế hỏi: “Vô Song tiểu thư, muốn về nhà sao?” “Chú Trương tôi có việc gấp phải làm, chú không cần đưa tôi, tôi tự gọi xe đi.” Lúc nói chuyện cô nhíu nhíu mày, vẫy tay gọi một chiếc taxi.

“Vô Song tiểu thư.

.

.

.

.

.” Tài xế còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã ngồi lên xe taxi.

Xe chạy đến địa điểm, Vô Song đưa tiền xe rồi xuống xe, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang vóc dáng thon dài cao ngất đứng ở trên cầu bờ biển biệt thự, xa xa ngóng nhìn cô, anh ta không phải là Đông Bác Hải, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên Vô Song thấy anh ta, Mặc Phi Tước —— “Bác Hải anh ấy ở đâu?” Vô Song đi tới hỏi.

“Chị dâu nhỏ, nơi này gió lớn chúng ta đi vào rồi nói đi!” Thanh âm vẫn như cũ hấp dẫn, từ tính.

Từng sợ tóc mái bị gió biển thổi loạn, Vô Song đi theo bước chân của anh vào phòng, biệt thự này là lần thứ hai cô đến, tâm tình hoàn toàn khác nhau, hai mắt nhìn trong phòng một lần, cô lại không kịp chờ đợi đã hỏi: “Anh ấy ở đâu?” “Chị dâu nhỏ, Bác Hải bảo chị ở nơi này chờ anh ấy, anh ấy rất nhanh sẽ tới.” Sau khi dẫn cô vào trong nhà, thì Mặc Phi Tước cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi.

.

.

.

.

.

“Ai.

.

.

Rốt cuộc là anh ấy xảy ra chuyện gì hả?” Thấy anh ta muốn đi, Vô Song có chút lo lắng, anh ta còn chưa nói mà.

Mặc Phi Tước nhếch môi cười cười, lộ ra mấy cái răng trắng tinh, đẹp trai đến rối tinh rối mù.

“Anh ấy sẽ đích thân nói cho chị biết.” Anh xoay người khép cửa và rời đi.

“Ai.” Nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cảm thấy buồn chán nến chỉ có thể thưởng thức trang trí phòng này để đuổi thời gian lo lắng chờ đợi, thưởng thức xong phòng khách, rồi cô di chuyển tới phòng ngủ, phòng ngủ vẫn không thay đổi, cô đi tới ngồi xuống bên mép giường, lấy tay sờ sờ mền tơ vải mềm mại, mấp máy khóe môi.

Vẫn nhớ rõ lần trước tới nơi này, anh là Đại Hôi Lang ~ mà cô là Tiểu Bạch Thỏ, quan hệ của bọn họ không đội trời chung.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại thành người yêu của nhau, còn cùng chung sinh ra một sinh mệnh nhỏ, duyên phận đó kỳ diệu không thôi.

Đợi một lúc lâu mà cũng không thấy anh, Vô Song càng lo lắng bất an, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đông Bác Hải, điện thoại kết nối, nhưng mà không có ai nhận —— Mỗi một tiếng “Đô.

.

.

.

.

.” thì lòng của Vô Song sẽ dừng lại một chút, sao không nhận điện thoại? Rốt cuộc điện thoại cũng đựơc bắt máy.

“A lô, Đông Bác Hải anh xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không?” Đôi tay nắm chặt điện thoại, Vô Song không thể chờ đợi nên run rẩy hỏi thăm.

Đối phương không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nhẹ truyền đến.

.

.

.

.

.

“A lô, Bác Hải là anh sao? Em đã không còn tức giận anh nữa, anh nói gì đi có được hay không?” Anh trầm mặc làm cho cô khóc, trong lòng lo lắng muốn chết, mà anh lại không nói câu nào.

Đối phương vẫn không nói chuyện, nhưng lần này ngoại trừ tiếng hít thở còn kèm theo một tia cười khẽ.

“.

.

.

.

.

.

A lô.

.

.

.

.

.

Tút tút tút.

.

.

.

.

.” Điện thoại bị đối phương chặt đứt rồi, cả người Vô Song cũng mềm nhũn, gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng, cả đầu đều loạn, cô không muốn ngồi chờ chết, cô muốn đi tìm anh.

Đang lúc cô đứng dậy, chuẩn bị ra cửa, thì một tin nhắn truyền đến: ở nhà chờ anh, anh trở lại cho em đáp án.

Đợi đợi đợi lại là đợi.

.

.

.

.

.

Có biết đau khổ chờ đợi vô vọng là tương đương với tính tự sát hay không! Vô Song để điện thoại xuống, vùi đầu vào chăn, dùng sức đánh giường mấy cái! Cô nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung, rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi, mà ngủ thì ngủ thẳng đến trời tối —— Một tiếng ‘ rắc rắc ’, tay cầm cửa đựơc người vặn mở ra, ngay sau đó thanh âm giày da của đàn ông nhẹ nhàng tiến vào, anh đi tới trước giường liếc mắt nhìn cô gái nhỏ co rúc ngủ say, anh ngồi xuống giường, rồi nghiêng người nằm xuống từ phía sau ôm lấy cô.

“A ~” cảm thấy eo bị siết chặt, Vô Song buồn bực thì thầm một tiếng, nhưng lại vẫn là ngủ say.

Thấy cô chưa tỉnh, anh càng ôm chặt cô hơn, vùi đầu vào vai cổ thơm ngát của cô, thấp giọng nói nói: “Bé mèo lười, còn ngủ à?” “A ~” Vô Song giật giật thân thể, cảm giác bên tai tê tê dại dại mà còn có một chút nhột.

Anh chuyển thân thể của cô qua, để cho cô đối mặt với anh, cô vẫn như cũ nhắm mắt lại, lông mi thật dài cong vểnh lên chợt quạt chợt quạt, má lúm đồng tiền xinh đẹp làn da trắng như tuyết không xoa phấn, cánh môi đỏ hồng nhẹ nhàng mấp máy, hầu kết của Đông Bác Hải lên xuống một chút, nhịn không được, nên môi mỏng lạnh như băng của anh bao trùm lên môi mềm của cô, khi lưỡi linh hoạt kia, mang theo chất lỏng ấm áp tiến vào cái miệng nhỏ nhắn của Vô Song, thì cô giật mình bừng tỉnh, không thấy rõ người đàn ông ở trước mắt, nhưng lại cảm giác rõ ràng mình đang bị người ta hôn.

.

.

.

.

.

“A.

.

.” Cô theo bản năng muốn chạy trốn nhưng trốn chỗ nào được, chỉ có thể ép buộc chịu đựng cái hôn này, mặc cho anh ta, ở trong miệng cô muốn làm gì thì làm, Đông Bác Hải bắt được hai cái tay lộn xộn của cô.

Vô Song ngửi thấy được mùi thơm cơ thể quen thuộc, thì từ từ bình tĩnh lại, định thần nhìn lại khuôn mặt tuấn tú phóng lớn của người đàn ông này, không phải là Đông Bác Hải thì là ai? Vô Song không biến sắc, động tình mà hôn trả lại anh, sau đó khi anh tập trung đi vào, thì hàm răng nắm đúng thời cơ kinh ngạc nhất, mà hung hăng cắn xuống, cắn chính là đầu lưỡi của anh, tránh không khỏi, đầu lưỡi đau nhói một trận, trong nháy mắt liền nếm thấy mùi máu tanh.

Rời khỏi môi của cô, Đông Bác Hải bị đau nên cau lông mày lại, nhìn lại Vô Song, cô lại không nhịn được mà bật cười, “Dâm tặc.” Khóe miệng của Đông Bác Hải hơi cong, nâng cằm của cô lên, giận quá hóa cười, giọng điệu từ tính lọt vào màng nhĩ của Vô Song, mang theo cực kỳ bá đạo mập mờ: “Anh hôn mẹ của con anh, là chuyện đương nhiên.” “Đi ~” đẩy anh ra, cô còn chưa có đáp ứng giúp anh sanh con đâu.

“Cùng anh ra ngoài một chút đi.” Thu hồi lại đùa giỡn, Đông Bác Hải dìu đỡ cô lên.

Hai người đứng dậy, Đông Bác Hải lại từ phía sau che kín ánh mắt của cô, Vô Song càng thêm mơ màng hỏi: “Tại sao anh che đôi mắt của em, còn nữa bạn anh nói anh đã xảy ra chuyện, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì?” Hại cô ở chỗ này chờ cả ngày.

“Sau đó em sẽ biết.” Anh không nói, cố ý thừa nước đục thả câu.

Hai người từ từ đi ra khỏi gian phòng, đi tới cây cầu, đi tới chính giữa Đông Bác Hải hỏi: “Em chuẩn bị xong chưa?” “Cái gì?” Chuẩn bị cái gì? Cô thật sự là không có chuẩn bị gì cả 诶.

Anh cười nhẹ một tiếng, “Ba, hai, một.

.

.

.

.

.” Thình thịch bùm.

.

.

.

.

.

Anh để tay che kín ánh mắt của cô xuống, thoáng chốc, bầu trời nở rộ nhiều màu sắc khác nhau thành một mảnh, cả bầu trời bị pháo hoa bao phủ thành một mảnh, pháo hoa ở trên trời nở rộ thành nhiều bó hoa, một vài bức vẽ, cực kỳ rực rỡ.

Vô Song bị sợ ngây ngừơi.

.

.

.

.

.

“Thích không?” Trong tiếng nói dịu dàng của Đông Bác Hải, có một tia xấu hổ, lại có vẻ mong đợi, vì là lần đầu tiên anh làm cho con gái vui lòng, cũng không biết cái phương pháp này có được hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.