Ở trong thời gian ngắn, ít nhất phải chờ Trần Chấn Hoa giải quyết mọi chuyện xong, Trần đại thiếu mới có thể đến Huyết Nhận.
- Ngao rống. . . thật sự là quá tốt.
Viên Cầu hai mắt tỏa sáng, cười hắc hắc, nói:
- Trần đại thiếu, ngươi nói kế hoạch phát tài, bây giờ có phải nên nói cho ta biết hay không? Ca ca ta vẫn chờ phát tài đây này.
- Về phần kế hoạch phát tài, ta nghĩ kỹ, cảm giác có chút không quá phù hợp.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, có chút lắc đầu, nói ra:
- Quá mạo hiểm.
- Oa kháo, ngươi dấy lên hứng thú của ca ca ta, bây giờ lại nói không thích hợp? Quá mạo hiểm?
Viên Cầu nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Bất kể mạo hiểm hay không, ngươi nói nghe một chút, ta cố vấn cho ngươi thoáng một phát.
Trần Thanh Đế nói mạo hiểm, đương nhiên không phải không có thể kiếm tiền, có thể lỗ vốn. Mà là vì, điều hòa y cùng phòng ngự y một khi đẩy ra, thật sự là quá mạo hiểm.
Điều hòa y cùng phòng ngự y, đối với Trần Thanh Đế mà nói là rất bình thường, không có cái gì quá không được. Nhưng mà, đối với người bình thường mà nói, đây tuyệt đối là đồ vật vô cùng nghịch thiên.
Nếu thật là làm đi ra, dùng thế lực Trần gia chỉ sợ cũng không thể gánh vác được lợi ích quốc gia. Đến lúc đó, chỉ sợ Trần đại thiếu sẽ bị chộp tới, biến thành cái máy làm việc cực nhọc.
Làm cái gì?
Dốc sức liều mạng vì quốc gia chế tác quần áo điều hòa cùng phòng ngự chứ sao.
Đương nhiên, điểm ấy cũng không phải Trần Thanh Đế lo lắng, cơ quan quốc gia đối với Trần đại thiếu thật đúng là không quan tâm. Hắn càng để ý chính là, ai biết rõ, trên cái thế giới này đến cùng còn có Tu Chân giả khác tồn tại hay không?
Vạn nhất điều hòa y cùng phòng ngự y rơi vào trong tay Tu Chân giả khác, chỉ cần đối phương có chỗ hiểu rõ đối với trận pháp, nhất định có thể nhìn ra, đây là Tu Chân giả làm.
Tìm hiểu nguồn gốc, Trần Thanh Đế còn không bị bắt mới lạ?
Đây mới là chỗ mạo hiểm.
Nếu như không có những Tu Chân giả khác, chế tác điều hòa y cùng phòng ngự y cũng không phải là cái gì không được.
- Ngươi đi theo ta.
Trần Thanh Đế từ trên ghế salon đứng dậy, đi đến gian phòng của mình. Viên Cầu cũng không có bất kỳ dừng lại, theo sát phía sau.
Bất quá, lúc này chờ mong trong lòng Viên đại thiếu, đã rơi xuống cực điểm.
Ngay cả Trần đại thiếu cũng nói mạo hiểm, chỉ sợ hơn phân nửa là làm không thành. Đối với mua bán làm không được, Viên đại thiếu như thế nào sẽ tiếp tục chờ mong a.
- Thay đổi bộ y phục này xem.
Trần Thanh Đế mở ngăn tủ ra, lấy ra một bộ, ngày hôm qua thời điểm Viên Cầu đến, có mang đến quần áo số lớn đặc biệt.
Bộ y phục này, chỉ sợ cũng chỉ có dáng người như Viên Cầu, mới có thể mặc vừa người.
- Thay đổi y phục?
Viên Cầu tiếp nhận quần áo, trong nội tâm khó hiểu, bất quá cũng không có nghĩ quá nhiều, vẫn là trực tiếp mặc y phục lên.
- Ồ? Cái này là y phục của ta sao? Như thế nào cảm giác không giống? Đột nhiên trở nên mát mẻ nhỉ.
Vừa mặc quần áo xong, Viên Cầu liền phát hiện dị thường.
Mặc dù nói, trong biệt thự đã mở điều hòa, nhưng mà, đối với Viên mập mạp mà nói, độ mát còn chưa đủ thấp, đã sớm mồ hôi đầm đìa rồi.
Nhưng mà, sau khi mặc y phục mà Trần Thanh Đế giao cho, hắn lập tức cảm giác không có nóng như vậy nữa. Qua vài giây đồng hồ, Viên Cầu cảm giác độ ấm vô cùng sảng khoái, một chút cũng không nóng.
Độ ấm vừa phải.
- Trần đại thiếu, cái này. . . đây là có chuyện gì?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, hắn đương nhiên không phải người ngu. Lập tức liền nghĩ đến, biến hóa như thế, cùng bộ y phục trên người hắn có quan hệ.
Thế nhưng mà, bộ y phục này rõ ràng là hắn lấy ra, là quần áo bình thường a.
- Đây chính là mua bán phát tài mà ta nói. Bất quá, nếu quả thật mở rộng đi ra ngoài, ngươi nói, sẽ khiến oanh động bao nhiêu?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm giọng nói:
- Hơn nữa, y phục này ta cũng cho danh tự, là điều hòa y.
- Điều hòa y?
Viên Cầu toàn thân rung mạnh, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Tuy Viên đại thiếu đã suy đoán đến, hắn cảm giác rất thoải mái, độ ấm rất phù hợp, rất có thể có quan hệ cùng bộ y phục này. Nhưng mà, từ trong miệng Trần Thanh Đế nói ra, đạt được chứng minh là đúng, vẫn làm cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Điều hòa y?
Quần áo thần kỳ như thế này, rốt cuộc là chế tạo ra như thế nào a.
- Điều hòa y, danh như ý nghĩa.
Trần Thanh Đế mở miệng giải thích nói:
- Vô luận trời nóng hay lạnh thế nào, đạt đến loại trình độ độ gì, chỉ cần ngươi mặc nó lên, điều hòa y sẽ căn cứ bản thân ngươi cần thiết mà phán đoán, cải biến thành độ ấm cho ngươi thoải mái dễ chịu.
- Cái này... Cái này... Cái này cũng quá thần kỳ a?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, quả thực là kinh hãi gần chết, như là xem quái vật nhìn Trần Thanh Đế:
- Trần đại thiếu, cái điều hòa y này. . . là ngươi... là ngươi chế tạo ra hay sao?
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ngay cả ngươi cũng khiếp sợ thành như vậy, ngươi ngẫm lại, nếu bán đi ra, sẽ thành cái dạng gì?
- Điên đoạt, chỉ cần được quảng đại quần chúng chứng minh là đúng, tuyệt đối sẽ điên đoạt.
Viên Cầu chấn động tinh thần, bất quá, lập tức lại tràn đầy vẻ thất vọng:
- Tới lúc đó hậu, cơ quan quốc gia cũng sẽ tìm ngươi.
Một món đồ như vậy, mặc kệ giá tiền như thế nào, tuyệt đối cũng sẽ có người mua.
Trên cái thế giới này người nào cũng thiếu, nhưng mà lại không thiếu kẻ có tiền, họ muốn nhất là cái gì? Ba vợ bốn nàng hầu? Các loại hưởng thụ?
Kẻ có tiền chính thức, những hưởng thụ này cũng hưởng thụ qua. Nhưng mà, tiền còn không có tiêu hết, vẫn còn tiếp tục kiếm tiền. Tiền, đối với bọn hắn mà nói chỉ là một con số.