Cực Võ

Chương 864: Chương 864: Gõ đầu (1)




Kim Luân Pháp Vương thực sự rất cố chấp hơn nữa hắn lại không biết Cổ Mộ là phái gì, trên giang hồ thực sự không có mấy người nghe đến phái Cổ Mộ, cho dù là cấp bậc đế vị như Vô Danh Thần Tăng, Vô Hà Tử, Cửu Dương Thần Tăng... chỉ sợ cũng không rõ.

Nếu hỏi bọn họ việc tình cảm của Lâm Triều Anh cùng Vương Trùng Dương thì kể cả không rõ nhưng đại khái vẫn biết nhưng kết cục của việc này thế nào, Cổ Mộ từ khi nào xuất hiện trên giang hồ, từ khi nào được thành lập thì ngoại trừ cao tầng Toàn Chân Giáo ra đúng là không ai biết được.

Kim Luân vì không biết cho nên lại càng tin trong Cổ Mộ là nơi Vương Trùng Dương ẩn thế mà cho dù không phải là nơi Vương Trùng Dương ẩn thế đi chăng nữa thì Kim Luân cũng tin tại Cổ Mộ tất có huyền cơ, một khúc Cao Sơn Lưu Thủy kia tuy Kim Luân không quá hiểu rõ nhưng lại có thể cảm nhận được nó bất phàm.

Nhìn về cánh cổng Cổ Mộ im lìm, Kim Luân nghĩ nghĩ một chút vẫn mở miệng.

“Trùng Dương Chân Nhân không ngờ lại kẻ giấu đầu hở đuôi, nếu đã không muốn luận bàn cùng bần tăng thì cứ việc nói thẳng, việc gì phải kiếm cớ này nọ? “.

Quách Tĩnh ở một bên nghe Kim Luân nói, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng.

“Kim Luân Pháp Vương, ngươi cũng không cần cố chấp như vậy, nơi này thật sự là Cổ Mộ Phái, là cấm địa của Toàn Chân Giáo ta, nơi này không thuộc về Toàn Chân Giáo, đương nhiên cũng không đón tiếp người ngoài, về phần tổ sư đã sớm tạ thế, ngươi muốn gặp chỉ có thể xuống dưới cửu tuyền gặp người “.

Kim Luân đối với lời nói của Quách Tĩnh cản bản không tin, như đã nói Quách Tĩnh có thể thật sự nghĩ Vương Tùng Dương đã chết nhưng trong mắt Kim Luân Pháp Vương thì Vương Trùng Dương có chết thật sự hay không vẫn là khó nói.

“Toàn Chân Giáo là đại giáo của Trung Nguyên lại để người ta lập phái ngay ở địa phận mình sau đó còn không cho người ngoài tiến vào, còn tự nhận là cấm địa của Toàn Chân Giáo, Toàn Chân Giáo các ngươi chẳng nhẽ muốn lừa trẻ con hay sao? “.

Quách Tĩnh chau mày lại, Quách Tĩnh đương nhiên không thể kể tường tận việc năm xưa của hai phái nhưng cũng không muốn để Kim Luân tiếp tục quấy rối sự thanh tịnh của Cổ Mộ, trong trí nhớ của Quách Tĩnh bản thân phái Cổ Mộ từ lâu chỉ còn một lão bà bà cùng hai vị tiểu cô nương, người phái Cổ Mộ từ trước đến nay luôn không xuất hiện ở võ lâm, một mực cách khỏi trần thế, nơi này dĩ nhiên không nên để Kim Luân tới gây chuyện.

“Hừ, pháp vương không phải một mực nói muốn quyết đấu với tổ sư gia Toàn Chân Giáo sao?, vậy chúng ta liền lại đại triển thân thủ quyết đâu thêm ngàn chiêu phân cao thấp?, Quách Tĩnh tự nhận ngu dốt nhưng võ học Toàn Chân bản thân Quách Tĩnh cũng có thành tựu nhất định, vẫn có thể thoải mái tiếp pháp vương “.

“Nơi này là Toàn Chân Cấm Địa, theo tổ huấn cho dù là đệ tử Toàn Chân Giáo cũng không được đặt chân đến chứ đừng nói người ngoài, pháp vương có hứng thú luận bàn thì theo Quách mỗ tới Trùng Dương Cung, tới diễn võ trường để xem ai cao ai thấp? “.

Quách Tĩnh lúc này đã phi thường bất mãn với Kim Luân Pháp Vương bất quá lời Quách Tĩnh nói bản thân Kim Luân Pháp Vương dĩ nhiên sẽ không chấp nhận.

Bàn về chân tài thực học, bản thân Kim Luân cũng chỉ ngang ngửa Quách Tĩnh, hai người chỉ có thể tỷ đấu chân lực đến khi một bên kiệt quệ trước, Kim Luân căn bản không mong muốn điều này.

Kim Luân có thể ma hóa để giết Quách Tĩnh nhưng nếu hai người tỷ đấu ở diễn võ trường Toàn Chân Giáo thì ít cũng có vài trăm đệ tử Toàn Chân chứng kiến, giết một người, giết hai người thậm chí giết cả chục người để che dấu việc này có thể được tính là dễ dàng nhưng làm sao giết được cả vài trăm nhân mạng?, giết được vài trăm đệ tử của Toàn Chân Giáo?.

Ma hóa là át chủ bài của Đế Thiên Cung, là át chủ bài của Thất Đế Tử đồng thời cũng là cấm kỵ không thể lộ ra trong mắt người đời, Kim Luân trừ khi đảm bảo có thể diệt sạch tất cả các nhân chứng nếu không sẽ không dùng tới ma hóa mà đã không dùng tới ma hóa Kim Luân làm sao giết nổi Quách Tĩnh?.

Kim Luân im lặng nhìn Quách Tĩnh, trong đầu chậm rãi nghĩ cách ứng đối có điều hiện tại Kim Luân cũng mang theo thoái ý.

Bất kể thế nào Kim Luân cũng khó giết được Quách Tĩnh trong ngày hôm nay bởi cho dù có ma hóa ở đây, có thể giết được cả Quách Tĩnh cùng Khưu Xử Cơ thì cũng để làm gì?, Kim Luân biết mình nhất định phải giết được cái đám người trong Cổ Mộ kia thì mới giải quyết hết vấn đề, tuy Kim Luân không rõ trong đó có bao nhiêu người nhưng đã dám xưng “phái” thì có thể ít người sao?, đấy là chưa kể Kim Luân còn chưa rõ tiến vào Cổ Mộ kiểu gì.

“Nếu đã không giết được Quách Tĩnh không bằng lão phu giả vờ theo hắn tới Trùng Dương Cung luận bàn, tạm lấy một cái kết quả hào sau đó rời khỏi Toàn Chân Giáo, mặt ngoài tung tin lão phu tới khiêu chiến Toàn Chân Giáo sau đó Quách Tĩnh ra mặt cản lại đợt sóng gió này, tạm thời để Quách Tĩnh đoạt hết danh tiếng, lão phu lại vô thanh vô tức vòng ngược về Nam Thiếu Lâm, đi hoàn thành nhiệm vụ của ân sư? “.

Kim Luân càng nghĩ càng cảm thấy cách này được, dù sao hiện tại hắn đã lộ ra trong mắt Quách Tĩnh tức là không thể nào ẩn thân được nữa, chi bằng lấy danh tiếng của Quách Tĩnh mà che dấu cho chính bản thân hắn, tạm nhân thất bại của mình sau đó thần không biết quỷ không hay tiến hành nhiệm vụ của Đế Thích Thiên?.

Ở một bên, thấy Kim Luân vẫn im lặng không nói bản thân Khưu Xử Cơ cũng tiến đến, Khưu Xử Cơ lại tưởng Kim Luân còn không tin lời Quách Tĩnh vì vậy cũng nói thêm.

“Pháp vương, người xuất gia các ngươi không thích nói dối còn đám người bần đạo đại diện cho chính giáo Trung Nguyên, đại diện cho đạo gia đương nhiên cũng không thích nói dối, tổ sư gia thật sự đã tọa hóa, về phần ở trong kia là Cổ Mộ Phái, không thuộc phạm vi của Toàn Chân Giáo ta, pháp vương muốn luận bàn cứ trực tiếp lên Trùng Dương Cung là được, toàn bộ Toàn Chân Giáo xin tiếp đón pháp vương “.

Khưu Xử Cơ không cần lên tiếng Kim Luân cũng đồng ý nhưng mà hắn lên tiếng thì lại giúp Kim Luân có bậc thang xuống đài, dù sao Kim Luân cũng ghét Quách Tĩnh, nghe lời Quách Tĩnh nói mà nhận lời luôn há chẳng phải mất mặt lắm sao?.

Kim Luân rốt cuộc cũng đồng ý với lời nói của Khưu Xử Cơ nhưng mà hắn còn chưa kịp mở miệng nói cái gì thì ở phía Cổ Mộ, có một giọng nói lại vang lên.

“Ngươi thật sư muốn gặp Vương Trùng Dương? “

Một câu nói vang lên làm tất cả mọi người giật mình bởi cái giọng nói này thực sự rất lạnh, còn lạnh nhạt hơn giọng nói của Tiểu Long Nữ nhiều.

Kim Luân vốn đang tính đường lui nay lại nghe thấy giọng nữ kia vang lên, lập tức quay đầu nhìn về phía cánh cổng Cổ Mộ im lìm.

“Bần tăng đương nhiên muốn gặp mặt Trùng Dương Chân Nhân để luận bàn, thứ nhất là luận bàn phật học cùng giáo lý đạo gia, thứ hai liền muốn luận bàn võ công, dù sao nghe nói Trùng Dương Chân Nhân đứng đầu thiên hạ ngũ tuyệt, là cường giả hàng đầu trong thiên hạ, đến Trung Nguyên mà không được cùng Trùng Dương Chân Nhân so tài quả là nỗi hối tiếc trong lòng ta “.

Một câu nói kia thực sự rất kỳ lạ, bởi ai nghe thì cũng cảm thấy chủ nhân của câu nói này có thể dẫn người đến gặp “Vương Trùng Dương”, vậy tức là Vương Trùng Dương đương nhiên còn sống.

Quách Tĩnh cùng Khưu Xử Cơ đồng dạng nghĩ tương tự, hai người bốn mắt nhìn nhau không hiểu gì cả.

Cũng không để Kim Luân đợi lâu lắm, ở bên trong Cổ Mộ lại là giọng nữ kia vang lên.

“Giáo lý đạo gia cùng giáo lý phật môn ta một chữ cũng không hiểu “.

Nói xong câu này, giọng nói kia dừng lại vài nhịp rồi nói tiếp.

“Bất quá nếu ngươi một mực muốn luận bàn võ công với Vương Trùng Dương ta có thể giúp ngươi một chút, năm đó Vương Trùng Dương luận bàn với người, vì thua nên toàn bộ tòa Cổ Mộ này đều thuộc về chúng ta, cũng là Cổ Mộ Phái “.

Kim Luân quả thật lần đầu nghe được cái việc huyền hoặc này, Cổ Mộ phái dĩ nhiên là Vương Trùng Dương luận bàn thua người khác nên mới phải nhường lại cho người?, trong lòng Kim Luân thì Vương Trùng Dương đã rất mạnh vậy mà vẫn còn thua người?, vậy Cổ Mộ rốt cuộc là môn phái gì?, tại sao trên giang hồ chưa từng nghe danh?.

Kim Luân cũng không ngốc, rất nhanh quay đầu về phía Chung Nam Sơn, nơi đó vẫn còn bài thơ kia.

Bài thơ kia nếu chỉ dùng chân tài thực học để khắc vậy tất nhiên là đế vị cường giả hơn nữa còn phải là đế vị cường giả rất mạnh hoặc chuyên tu luyện thể thuật thì mới làm nổi đã thế theo Kim Luân bài thơ này vốn là do nữ tử viết, rất khó có thể do nam tử viết thành.

“Chẳng nhẽ bài thơ kia là nữ tử trong đó viết? “.

Kim Luân mang theo nồng đậm hoài nghi nhìn về phía cánh cửa Cổ Mộ, ở đó mật thất vốn đang đóng kín chậm rãi được mở ra, thân ảnh Vô Song từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Vô Song lần này xuất hiện đương nhiên là đeo mặt nạ nhưng cái mặt nạ này kỳ lạ vô cùng.

Mặt nạ chỉ che đi nửa phần bên dưới khuôn mặt của Vô Song, che từ phần sống mũi đổ xuống, bao chọn lấy phần cằm nhọn của nàng.

Tiếp theo trên khuôn mặt của Vô Song có một dải băng màu trắng, một dải băng quấn quanh đôi mắt cứ như Vô Song bị mù vậy.

Một tà áo trắng nhưng phong cách cũng làm người ta không hiểu thấu, phần trên có thể không nói tới nhưng phần dưới thì rất đặc biệt, bên dưới Vô Song là một vạt váy dài được xẻ tà ra làm bốn phần, hơn nữa xẻ dọc lên đến tận phần hông, cứ như bốn tấm vải trắng khâu lại với nhau vậy, đồng thời dưới lớp váy kia là một cái quần đùi ngắn cũn, chỉ kéo dài đến phần hông của Vô Song mà thôi, một đôi chân trần gần như toàn bộ khoe ra trong mắt thế nhân.

Vô Song cũng không muốn ăn mặc kiểu này nhưng đây là bắt buộc, nếu không phải vẫn còn quan tâm tới ánh mắt người đời thậm chí Vô Song trực tiếp bỏ qua lớp váy, chỉ sử dụng cái quần đùi ngắn cũn mà gặp mặt Kim Luân.

Đôi chân trần nhẹ bước trên mặt đất, hơn nữa Vô Song chỉ di chuyển bằng những đầu ngón chân chứ không dùng cả bàn chân, gần như là kiễng lên mà đi vậy, ở bàn chân của Vô Song cũng chỉ có một miếng lót mỏng màu trắng, miếng lót này bọc lấy mu bàn chân của nàng nhưng cũng chỉ là phần mu bàn chân mà thôi, gót chân cùng ngón chân hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

Nhìn đi nhìn lại, trang phục của Vô Song hiện tại quả thật có tư cách làm bất cứ ai mới nhìn thấy lần đầu đều cảm giác kinh diễm xen lẫn kỳ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.