Mặt trời rực rỡ trên cao bỗng nhiên bị mây lớn che khuất, ánh sáng dưới mái hiên đột nhiên biến mất.
Từ Nhất Thịnh bưng cháo vào, đúng lúc thấy Hoàn Nhan Vũ đang nằm trên giường muốn đứng dậy. Từ Nhất Thịnh vội gác đồ trong tay xuống, tiến lên đỡ hắn: “Công chúa muốn gặp ngài.”
Biểu cảm trên mặt lập tức trở nên lạnh lùng, hắn lại cười: “Vậy sao? Khó có được công chúa muốn tới thăm trẫm.” Đêm qua lúc trở về, nghe Từ Nhất Thịnh nói phái người tới thăm dò ngoài phòng của hắn, ước chừng nhìn không ra động tĩnh nên không dám làm bậy.
Qua một đêm, nàng rốt cuộc đã nhịn không được.
“Ngài muốn gặp công chúa sao?” Từ Nhất Thịnh do dự hỏi.
Hoàn Nhan Vũ đưa mắt nhìn ra cửa, mặt trời lúc này đã ra khỏi áng mây, ánh nắng chiếu rõ thân ảnh người đang đứng bên ngoài. Hắn khẽ cười, xoay người ngồi xuống bàn, thấp giọng: “Không gặp.”
Nghe vậy, Từ Nhất Thịnh thở phào nhẹ nhõm. Thanh Nhã tự mình làm chuyện xấu còn không rõ sao? Bản thân lại mặt dày chạy tới gặp Hoàng Thượng. Nàng ta cũng nên biết hiện tại cho dù không có bằng chứng, nhưng trong lòng Hoàng Thượng vô cùng rõ ràng.
Huống hồ trong mắt Hoàng Thượng, nàng ta chẳng qua là một quân cờ mà thôi.
Từ Nhất Thịnh cẩn thận đưa chén cháo tới, Hoàn Nhan Vũ duỗi tay cầm muỗng, phân phó hắn ra ngoài truyền lời.
..................
Tĩnh Nhi và Tô Doanh vừa tới ngoài Hành quán thì thấy Mạnh Ninh. Nghe nói Hoàng đế tới đây, nàng liền vội vàng theo tới. Giờ phút này thấy Tĩnh Nhi xuống xe, nàng lập tức chạy tới như bay, gọi to: “Hoàng Thượng!”
Từ sau khi tin tức Hoàng đế bệnh nặng truyền ra ngoài, đây là lần đầu tiên nàng gặp Tĩnh Nhi. Thấy Tĩnh Nhi vẫn an khang, trái tim treo lơ lửng của Mạnh Ninh mới được buông xuống, tâm trạng rầu rĩ lập tức bị xua đi. Nàng cười: “Thấy Hoàng Thượng hết bệnh, ta cũng yên tâm.”
Tĩnh Nhi đương nhiên biết Mạnh Ninh vì cẩn thận mới nói như vậy.
Nhìn nam tử đứng sau Tĩnh Nhi, Mạnh Ninh lễ phép chào một tiếng: “Tô đại nhân.”
Mấy ngày không gặp, lúc này thấy Mạnh Ninh tâm trạng rất tốt, Tĩnh Nhi không khỏi nhớ lại chuyện suy nghĩ trên đường, liền nói: “Chuyện lần này trẫm còn chưa đa tạ ngươi.”
Mạnh Ninh cười hì hì: “Cũng có công lao của Tô đại nhân.”
Tĩnh Nhi gật đầu: “Không cần ngươi nhắc nhở, chuyện này trẫm sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó cùng thưởng cho hai ngươi.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Tô Doanh, thấy hắn hình như đang lảng tránh mình, sắc mặt vẫn không được bình thường. Tĩnh Nhi nhíu mày, lại nghe Mạnh Ninh hỏi: “Sao sáng sớm Hoàng Thượng lại tới đây?”
Lúc này Tĩnh Nhi mới nhớ tới mục đích của bản thân, nàng cũng không màng sắc mặt của Tô Doanh nữa, liền xoay người đi vào: “Tới thăm Hoàng đế Đông Việt.”
Tìm Hoàn Nhan Vũ đương nhiên là có việc. Mạnh Ninh thức thời: “Vừa lúc mẫu thân tới biệt viện thăm Vương phi, vậy qua đó trước.” Đi được vài bước, nàng đột nhiên hỏi, “Hoàng Thượng có muốn dùng thử rượu mẫu thân làm không?”
Tĩnh Nhi khẽ cười, lời nói cũng trở nên ấm áp: “Lát nữa ngươi đi tìm Tôn Toàn đi.”
Mạnh Ninh nghe xong, tâm trạng càng tốt, gương mặt cũng đỏ rực.
Tô Doanh ngơ ngác nhìn theo Mạnh Ninh, vị Mạnh tiểu thư này thật thẳng thắn, tính tình hoàn toàn không giống những khuê tú đài các kia. Sợ là trên đời này cũng không có nữ tử dám quang minh chính đại nói chuyện với nam tử như vậy.
Câu nói vừa rồi của Hoàng Thượng rõ ràng là đồng ý.
Nội tâm Tô Doanh phảng phất nơi lỏng, nhưng không biết tại sao sâu thẳm bên trong lại có chút mất mát.
Đến lúc hoàn hồn, người trước mặt sớm đã đi xa. Tô Doanh liền thở dài một tiếng, thầm trách bản thân suy nghĩ bậy bạ.
..............
Trong phòng, Hoàn Nhan Vũ nhíu mày tới phát ngốc. Ở ngoài thành mấy ngày, tuy bản thân ở nơi nguy hiểm, nhưng giờ phút này hồi tưởng lại khiến hắn có chút hoài niệm. Có người cứu hắn, chăm sóc hắn, cẩn thận nhớ tới, bàn tay mềm mại kia dường như rất giống nữ tử.
Bàn tay bất giác run lên, “Đang” một tiếng, Hoàn Nhan Vũ kinh hãi, lúc này mới biết chiếc muỗng trong tay đụng mạnh vào miệng chén. Hắn bất giác xoa ngực, cố gắng khống chế sự hoảng loạn trong trái tim.
Hắn tưởng chỉ cần trở về, có Từ Nhất Thịnh bên cạnh, những chuyện khó xử đó sẽ bị xua tan, nhưng ai mà ngờ hình bóng đó vẫn thoáng hiện lên trong đầu của hắn.
Chỉ là, Từ Nhất Thịnh cũng là nam tử, hai người sinh tử có nhau nhưng tại sao hắn chưa từng có ý niệm dơ bẩn như vậy?
“Nhất Thịnh!” Hắn cắn răng kêu.
Cánh cửa đẩy ra, Hoàn Nhan vũ tiếp tục: “Lát nữa ngươi vào cung, nói cho hắn biết ngày mai trẫm phải về Đông Việt.”
Theo tiếng rèm châu đong đưa, giọng nói của Tĩnh Nhi truyền tới: “Ngươi vội vã trở về như vậy để làm gì?”
Không nghĩ người đi vào là Tĩnh Nhi, Hoàn Nhan Vũ bị nàng làm cho hoảng sợ, ngay sau đó lập tức định thần: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tĩnh Nhi tiến lên, tự mình ngồi xuống, nghiêm túc nhìn hắn: “Bộ dáng ngươi như vậy mà đòi về nước, chẳng lẽ thật sự muốn chắp tay nhường giang sơn Đông Việt sao?” Nàng muốn quan tâm hắn một chút, nhưng lại không có thói quen ăn nói dịu dàng.
Biểu cảm trên mặt Hoàn Nhan Vũ có chút thất thường, hắn gác chiếc muỗng trong tay xuống, đứng lên: “Không có việc gì thì hồi cung đi, nếu ngươi đã tới thì không cần Nhất Thịnh vào cung một chuyến nữa.”
Tĩnh Nhi cũng đứng lên: “Nè, Hoàn Nhan Vũ, ngươi nói thật hả?”
“Thật.” Hắn xoay người, nặng nề đáp.
“Nhưng thương thế ngươi chưa khỏi...”
“Không sao, y thuật của Hạ đại nhân rất tốt.” Hắn tiếp lời nàng, “Ta là Hoàng đế Đông Việt, không nên ở đây quá lâu.”
Sự thật tuy là vậy, nhưng nhất định phải đi liền sao?
Tĩnh Nhi nhìn theo bóng lưng hắn, động môi nhưng không biết nói gì. Hoàn Nhan Vũ nói đúng, hắn là Hoàng đế Đông Việt, chắc chắn phải sớm trở về, nàng cũng không có lý do gì giữ hắn ở lại.
Sau một lúc lâu, Tĩnh Nhi mới lên tiếng: “Vậy ngày mai khởi hành cùng Hạ đại nhân, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Đúng lúc Hạ Ngọc cũng phải về Yên Khương, thuận một đoạn đường.
Người trước mặt rầu rĩ đồng ý.
..................
Tô Doanh đứng bên ngoài chờ, nhàm chán nên ra sân đi dạo.
Những đóa hoa không hề nở rộ, nhưng Tô Doanh vẫn nhịn không được đi tới, chăm chăm mà nhìn. Hắn thật sự không hiểu, tại sao Hoàng Thượng lại quan tâm Hoàng đế Đông Việt như vậy?
Càng nghĩ, Tô Doanh càng cảm thấy biểu hiện bên ngoài của Hoàng Thượng không được bình thường...
Nhưng vừa rồi có mặt Mạnh tiểu thư, Hoàng Thượng vẫn không có gì khác biệt.
Tô Doanh lắc đầu, hắn hình như có chút hồ đồ rồi.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Tô Doanh theo bản năng quay đầu. Một thị nữ áo vàng đi tới, hành lễ với hắn: “Công chúa nhà ta mời ngài qua nói mấy câu.”
Trong mắt Tô Doanh lộ ra thần sắc kỳ quái, thị nữ kia đã lui qua một bên: “Mời.”
..................
Thấy Hoàn Nhan Vũ không nói gì, Tĩnh Nhi liền lên tiếng: “Lát nữa ta sẽ cho người chuẩn bị, ngày mai tự mình đưa tiễn.” Hôn sự của Thanh Nhã công chúa Hoàn Nhan Vũ không tiếp tục đề cập, xem ra hắn sẽ mang công chúa về nước. Chỉ là giờ phút này, chuyện khiến Tĩnh Nhi suy nghĩ nhiều nhất không phải điều đó.
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên mở miệng: “Không cần tiễn, có gì mà tiễn chứ. Nếu ngày nào đó ta quay lại, ngươi ra đón ta là được.”
Tĩnh Nhi ngẩn ra, si ngốc hỏi: “Ngươi còn quay lại sao?”
Lời này tiếng sét đập đánh thẳng vào trái tim của Hoàn Nhan Vũ, sắc mặt hắn tái nhợt, dường như hoàn toàn không nhớ lý do vì sao bản thân lại nói câu vừa rồi. Đi, đương nhiên sẽ không trở lại, hắn cũng từng thề đời này sẽ không xâm phạm Tây Lương.
Giữa bọn họ còn chuyện gì khác sao?
Không, chắc chắn là không.
Nghĩ vậy, Hoàn Nhan Vũ cười rộ lên như muốn lập tức thoát khỏi suy nghĩ vớ vẩn của chính mình.
Hắn động môi nhưng một câu “Sẽ không” lại không biết phải nói thế nào. Tại sao trong lòng hắn lại muốn tới đây nữa chứ? Hoàn Nhan Vũ càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, chỉ hai chữ đơn giản thôi, hắn vì sao lại không thể nói được?
Lý trí ép buộc bản thân phải nói ra, đúng lúc này phía sau có tiếng mở cửa. Thị nữ của Thanh Nhã công chúa chạy vào, phía sau Từ Nhất Thịnh kêu lớn “To gan” cũng không thể ngăn cản. Nàng ta quỳ xuống, khóc lóc: “Hoàng Thượng, Hoàng đế Tây Lương... Hắn làm công chúa... Công chúa...”
Hoàn Nhan Vũ kinh hãi, sắc mặt Tĩnh Nhi cũng thay đổi. Không đợi Hoàn Nhan Vũ lên tiếng, Tĩnh Nhi mở miệng hỏi: “Trẫm làm công chúa các ngươi bị sao?” Đáy mắt Tĩnh Nhi nổi lên lửa giận, không cần thị nữ nói hết nàng cũng biết nàng ta có ý gì. Nàng đang ở đây, sao có thể gây rối công chúa? Hơn nữa, nàng cũng là nữ tử, nữ tử gây rối nữ tử bằng cách nào?
Thanh Nhã công chúa này muốn vu oan người khác cũng không chịu suy nghĩ!
Thị nữ quỳ bên dưới vốn khóc nức nở, nhưng nghe Tĩnh Nhi nói thế, cả người nàng ta run lên, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nàng. Tĩnh Nhi liếc mắt, lạnh lùng cười: “Trẫm thật muốn biết bản thân là làm gì công chúa?”
Cả người thị nữ cứng đờ, một câu cũng không nói được.
Hoàn Nhan Vũ trầm giọng tới đáng sợ: “Muội ấy lại làm gì nữa hả?”
Thị nữ “Oa” một tiếng, cả người run rẩy: “Hoàng đế Tây Lương ở đây, vậy... Vậy kẻ lẻn vào phòng công chúa là ai?”
Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, Tĩnh Nhi lại căng lớn hai mắt, nàng bỗng dưng nghĩ tới Tô Doanh.
Thị nữ bên dưới khóc tới mồ hôi lạnh ròng ròng, từ lúc tới Tây Lương nàng chỉ đứng phía sau đội ngũ của công chúa, căn bản chưa từng thấy mặt Tô Doanh. Nàng chỉ biết hôm nay Hoàng đế Tây Lương tới Hành cung, còn tưởng Tô Doanh chính là Hoàng đế!
Thị nữ hoảng loạn, lúc này Tĩnh Nhi đã sải bước ra ngoài, tiến tới phòng của Thanh Nhã công chúa. Hoàn Nhan Vũ cũng nhận ra gì đó, cười lạnh nhìn thị nữ, trong lòng Thanh Nhã muốn gì hắn ước chừng đã đoán được.
Thị nữ té ngã xuống mặt đất, sau đó lập tức đứng dậy chạy theo.
Tới cửa, không đợi thông truyền, một chân Tĩnh Nhi đã đá văng cửa phòng. Nhìn thẳng vào trong, một nữ tử dịu dàng đang nằm trên giường, bờ vai lộ ra một nửa, gương mặt đầy nước mắt như hoa lê dính mưa: “Hoàng huynh...” Mới gọi hai chữ, nàng đột nhiên ngẩn ra, kế hoạch dường như khác với dự tính, bởi vì người tới không phải Hoàn Nhan Vũ mà là một thiếu niên xa lạ.
Thanh Nhã công chúa chỉ biết ngây ra, lúc này nghe tiếng thị nữ truyền vào: “Công chúa, Hoàng đế Tây Lương tới làm chủ cho ngài! Tên dâm tặc đột nhập vào khuê phòng của ngài chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Mới hai câu thị nữ đã thức tỉnh Thanh Nhã công chúa, nàng ta lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Hôm nay Lục Nhi ra ngoài, nàng phải sai thị nữ áo vàng này đi tìm người, nào ngờ nàng ta không biết Tô Doanh nên mới nháo ra sự tình như vậy.
Giờ phút này thấy Tĩnh Nhi đang chằm chằm nhìn mình, Thanh Nhã công chúa sợ hãi, vội cuộn chặt bản thân.
Tĩnh Nhi nhíu mày, trong lòng thầm cười nhạo, nàng cũng không phải chưa từng thấy qua thân thể nữ tử, có gì mà phải kinh ngạc.
Tô Doanh đã dần tỉnh táo, hắn chỉ nhớ bản thân theo chân thị nữ tới phòng của Thanh Nhã công chúa, vừa vào đã ngửi thấy một mùi hương lạ. Nghiêng mặt thấy người bên cạnh là Thanh Nhã công chúa, sau đó lại thấy Tĩnh Nhi đang đứng trước giường, sắc mặt Tô Doanh thay đổi, lập tức ngồi dậy: “Hoàng... Hoàng Thượng...”
Chăn đệm trượt ra, Tô Doanh mới phát hiện trên người không mặc gì cả!
Hắn ngẩn ra, lập tức hiểu rõ chân tướng sự tình.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, nhưng trước mắt hắn đang nằm trên giường của công chúa Đông Việt, lại bị Hoàng Thượng bắt gian!
Thấy Tĩnh Nhi tiến lên, Thanh Nhã công chúa khóc càng lớn. Tĩnh Nhi nhặt quần áo cho Tô Doanh rồi đưa qua, trầm giọng: “Mặc vào.”
Thanh Nhã công chúa này muốn làm gì, Tĩnh Nhi đương nhiên rõ ràng. Thanh Nhã công chúa biết Hoàn Nhan Vũ chán ghét mình, cũng biết hắn lần này không chết, bản thân sẽ không yên ổn. Nhưng Tây Lương này không thể dựa vào, bởi vì người làm hoàng đế là nàng còn chưa từng gặp Thanh Nhã công chúa, nàng ta chờ không được, chỉ đành tự mình ra tay. Chỉ cần trở thành nữ nhân của Hoàng đế Tây Lương, nàng ta còn sợ Tây Lương không bảo vệ mình sao?”
“Hoàng huynh!” Theo tiếng thét kinh hãi, Thanh Nhã công chúa nhảy xuống giường, cả người bọc chăn quỳ dưới chân Hoàn Nhan vũ, khóc lóc, “Hoàng huynh phải làm chủ cho Thanh Nhã!”
Gương mặt Hoàn Nhan Vũ không chút biểu cảm, hắn chỉ nhìn chằm chằm nữ tử quỳ bên dưới.
Từ Nhất Thịnh dìu Hoàn Nhan Vũ, sắc mặt cô cùng khó coi, công chúa thiết kế vở kịch này chỉ vì bảo vệ bản thân, điểm này mọi người đều rõ.
Thanh Nhã công chúa khóc thê lương, nhưng trong đáy mắt lại không có chút bi thương đau đớn. Mặc dù kẻ “lên giường” với nàng không phải Hoàng đế, nhưng chỉ cần là người Tây Lương, Hoàn Nhan vũ không thể mặc kệ.
Chuyện này liên quan tới mặt mũi của hai nước, muốn giải quyết chỉ có hai cách.
Một, giết chết tên “làm bẩn” công chúa. Nhưng người đó có thể xuất hiện ở Hành cung, chứng tỏ hắn là sủng thần của Hoàng đế Tây Lương, Tĩnh Nhi chắc chắn sẽ không nỡ.
Hai, Hoàng đế Tây Lương lùi một bước, ban nàng cho nam tử trên giường kia. Bất luận là lấy ai, chỉ cần Thanh Nhã công chúa không về nước lúc này, Hoàn Nhan Vũ không thể làm gì nàng ta cả.
Tô Doanh vội vàng quỳ gối trước mặt Tĩnh Nhi, cúi người: “Vi thần có tội.” Lần này là hắn sơ ý mới để đối phương có cớ bôi nhọ Tây Lương.
Sắc mặt Tĩnh Nhi cực kỳ khó coi, giết Tô Doanh, nàng làm không được. Đừng nói Tô Doanh là thần tử nàng vừa ý, sau lưng hắn còn cả Tô gia chống lưng. Nhưng chuyện “làm bẩn” công chúa là có thật, hắn chỉ có thể cưới công chúa để bình ổn cơn giận của Đông Việt. Cho dù người Hoàn Nhan Vũ trách không phải Tô Doanh mà là Thanh Nhã công chúa, nhưng Tĩnh Nhi lại không thể không đưa ra lựa chọn.
Xem ra Thanh Nhã công chúa biết Hoàn Nhan Vũ sẽ xử lý nàng, cho nên lần này bằng mọi giá đều không thể trở về.
Nhưng gả nữ tử như vậy cho Tô Doanh...
Ánh mắt Tĩnh Nhi trầm xuống, như vậy quả thật quá ủy khuất cho Tô ái khanh!
Hoàn Nhan Vũ vẫn im lặng, với Thanh Nhã công chúa như đối đãi kẻ trong lãnh cung, kêu trời trời không thấu.
Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn chằm chằm nữ tử quỳ dưới đất: “Trẫm sẽ chọn ngày cưới công chúa vào cung.” Nếu nàng đã không ngại rước một kẻ dơ bẩn về, vậy Đông Việt càng không có gì để nói.
Mọi người ở đây đều căng lớn đôi mắt, không tin mà nhìn Tĩnh Nhi.
Thanh Nhã công chúa ngây ngẩn một lúc, cuối cùng cũng khẽ cười. Gả cho ai cũng không sao cả, chỉ cần không cùng Hoàn Nhan Vũ trở về là được. Không ngờ thị nữ của nàng dẫn sai người đến, nhưng kết quả vẫn là như vậy.
Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ tối đen, cơ hồ là phẫn nộ.
Lúc tới, hắn trăm phương ngàn kế muốn Hoàng đế Tây Lương cưới công chúa Đông Việt, mà hiện tại chính hắn đã từ bỏ ý định đó, nhưng tên tiểu tử thúi này lại mở miệng muốn muội muội giảo hoạt này của hắn!
Trong lòng vạn phần không muốn, nhưng giờ phút này hắn không thể cự tuyệt.
Bởi vì hắn vẫn là Hoàng đế Đông Việt, Tây Lương đã cho Đông Việt “mặt mũi”, hắn còn có thể nói gì?
Tô Doanh liều mạng căng mắt, vừa rồi hắn còn nghĩ Hoàng Thượng có lẽ sẽ giết hắn, thậm chí ngay cả Tô phủ cũng không thoát khỏi kiếp nạn, hoặc là Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ bắt hắn cưới Thanh Nhã công chúa, nhưng điểm duy nhất hắn chưa từng nghĩ tới, chính là Hoàng Thượng lại tự mình cưới công chúa!
Trái tim đập hỗn loạn, giờ phút này không màng gì cả, hắn cắn răng nói: “Hoàng Thượng, vi thần không hề gây rối công chúa!”
Tĩnh Nhi nhíu mày, trách mắng: “Câm miệng!” Nhân chứng vật chứng đều ở đây, một mình Tô Doanh nói căn bản là vô dụng.
Tô Doanh vẫn muốn tiếp tục: “Là công chúa phái người đưa vi thần tới đây, vi thần vừa vào cửa đã hôn mê. Vi thần không có khả năng gây rối công chúa, chỉ vì vi thân... Vi thân chỉ động tâm với nam tử.” Hắn cúi đầu, lồng ngực lên xuống không ngừng, hắn cho rằng câu này đến chết hắn cũng không nói, nhưng thì ra ngay lúc gặp khó khăn, phòng tuyến này lại dễ vỡ như vậy.
Câu này có ý nghĩa thế nào, trong lòng Tô Doanh không phải không rõ. Ngày mai, toàn bộ người trong Dĩnh Kinh sẽ biết, sau đó sẽ lan truyền khắp thiên hạ.
Đích tôn của Thừa tướng là một kẻ đoạn tụ.
Danh dự trăm năm của Tô gia sẽ bị hắn phá hủy.
Nhưng trong một khắc đó, Tô Doanh không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ biết Hoàng Thượng không thể cưới lại nữ nhân này, hắn chỉ có thể để bản thân đứng ra gánh vác tất cả.