Cung Khuyết

Chương 117: Chương 117: Chương 111




Lúc Như Ý tìm được ta thì có chút nghi ngờ đối với dáng vẻ ngẩn người của ta. Hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ta mới nghe được hắn đang nói: “Hoàng thượng, thuyền của Võ Hiếu Giai đã sắp đến, Lý Tế cùng quan viên bộ Lễ đã ra nghênh đón. Bộ Lễ hỏi hoàng thượng...”

Ta xoa mặt: “Ta lập tức tới đó.” Ta nói.

Cứ như vậy, cho dù có rất nhiều chuyện ta muốn tìm gặp A Nam thì hôm nay cũng không kịp.

Võ Hiếu Giai là một nhà nho lớn, mấy chục năm gần đây Đại Triệu vẫn bị vây trong chinh chiến, văn thơ không được hưng thịnh, những nho sĩ như hắn ở Đại Triệu không còn nhiều. Cho nên lúc thuyền chở Võ Hiếu Giai dọc theo Lạc Thủy đến bến thuyền ở dưới đài Đồng Tước, cho dù mưa lớn thì vẫn có rất nhiều quan viên và dân chúng đi tới đón tiếp.

Ta thấy huynh đệ Đặng gia ở trong đám người, bọn họ là người quen của Võ Hiếu Giai, khi làm lễ gặp mặt thì cũng có chút cảm xúc vui sướng của những người trùng phùng sau cửu biệt. Ta nghe bọn hắn tán gẫu mấy câu, câu nào cũng không rời hai chữ công chúa. Lúc này trông Võ Hiếu Giai có tinh thần hơn rất nhiều so với lúc hắn còn làm tù nhân. Vừa thấy ta, hắn lập tức bước lên trước, quỳ xuống khấu đầu: “Hoàng thượng, đã lâu không gặp.”

Ta cười: “Võ đại nhân mạnh khỏe, từ biệt hơn nửa năm, chúng ta lại gặp mặt.”

Lão đầu này liền cảm động đến mức muốn rơi nước mắt: “Không có hoàng thượng cũng sẽ không có Võ Đức hôm nay.” Hắn lại khấu đầu: “Võ mỗ không dám không nhớ.”

Ta vội tiến lên dìu hắn đứng dậy: “Trẫm rất nể trọng bậc túc nho (nhà nho có hiểu biết uyên bác) như Võ đại nhân, hy vọng ngươi có thể làm tốt vị trí chủ khảo của kỳ thi năm nay, không khiến trẫm thất vọng.”

Lão thư sinh này nắm lấy cánh tay ta rưng rưng nước mắt.

Có vẻ như ta lại đã mua được lòng người.

Chỉ là hắn cũng không quên một chuyện: “Thay mặt lão già này gửi lời hỏi thăm tới công chúa.”

Mưa vẫn rơi xuống đều đều, sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Võ Hiếu Giai thì quan viên và dân chúng dần tản đi.

Ta chú ý tới hai huynh đệ Đặng gia vẫn lặng lẽ đứng chung một chỗ vừa nói gì đó. Huynh đệ bọn họ phong tư lỗi lạc, tùy tiện đứng như vậy cũng khiến không ít người ghé mắt nhìn theo, hơn nữa Đặng Hương vốn chỉ là một người dân thường nhưng hôm nay cũng mặc một thân y phục màu trắng thư sinh, đứng ở giữa đám người lại trở nên nổi bật nhất.

Trong lòng ta đột nhiên bất bình, nhớ tới ở tiểu viện trong Thái y viện kia, A Nam từng khóc lóc kể lể với Đặng Hương về tình cảnh của mình, nói rằng trong lòng lạnh như bị ngâm trong nước đá. Trong lòng A Nam khó chịu, tại sao hết lần này tới lần khác đều là tìm Đặng Hương nói chuyện?

Ánh mắt Đặng Hương vô ý quét qua ta một cái, dường như còn làm động tác vuốt cằm gật đầu. Người này ngay cả chỉ làm một động tác nhỏ như vậy cũng vô cùng tiêu sái.

Tiểu tử Đặng Vân kia đi tới trước mặt ta: “Hoàng thượng vừa rồi có nghe được không?”

“Nghe được cái gì?” Ta ngạc nhiên.

“Dân chúng ở đây đều nói hoàng thượng anh tuấn.” Đặng Vân cười có chút giễu cợt: “Thật là! Nhị ca của ta vốn được gọi là bậc mỹ nam trong thiên hạ, lại không sánh bằng ngươi, bất quá cũng chỉ vì ngươi là hoàng thượng mà thôi.”

Ta cười khổ với tiểu tử này một tiếng, hắn nói đúng. Cũng chỉ vì ta là hoàng thượng, cho nên mười Đặng Hương cũng không sánh bằng một Nguyên Quân Diệu. Thế nào, tiểu tử này còn không phục sao?!

“Hoàng thượng cười cái gì chứ, anh tuấn cũng không thể kiếm được cơm ăn.” Tiểu tử này lập tức chế nhạo ta: “Trách nhiệm của hoàng đế chính là thiên hạ.” Hắn nói.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Hắn đến nói chuyện phiếm với ta như thế này thật là kỳ lạ.

“Hoàng thượng, A Nam vẫn còn đau lòng sao?” Hắn hỏi thẳng ta. Tuy rằng giọng nói không lớn nhưng lại khiến ta giật mình đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Không đợi ta lên tiếng, Đặng Vân liền giành phần trả lời trước: “Ta chính là của hồi môn của A Nam, nếu không phải nàng sung sướng thì ta sẽ không vui.” Lúc nói lời này, vẻ mặt của tiểu tử này vẫn nghiêm trang không chút ý cười: “Hoàng thượng đừng nghĩ rằng Võ Hiếu Giai vào thành Lạc Kinh thì có nghĩa là toàn bộ người miền nam đã thần phục, năm nay phía nam mưa nhiều, hoa cỏ kém sắc, đã có người đồn thổi là bởi vì Nam Hương công chúa ở trong cung mệnh thế không vượng.” Hắn rất thận trọng gật đầu với ta: “Nhị ca của ta nói, thống nhất nam bắc thì dễ dàng, nhưng dung hợp lòng người lại là gánh nặng đường xa, phải trông cậy vào người quân chủ kiên nhẫn và nhân nghĩa lâu dài mới tạo dựng được. Nắm được thiên hạ mà lại không thể ổn định được lòng dân. Hơn nữa diện mạo hoàng thượng anh tuấn, không thể khiến thiên hạ thái bình thì sợ là cũng không thể ngủ yên.”

Tiểu tử này lại dám tới dạy dỗ ta! Nghĩ đến vừa rồi hai huynh đệ bọn họ nói với nhau chính là chuyện này, muốn ta đối xử tử tế đối với A Nam, lấy chuyện phía nam và chuyện thiên hạ để áp chế ta. Hai người họ làm sao biết được lòng của ta đối với A Nam như thế nào, ta đâu cần bọn họ tới dạy dỗ ta?! Chỉ là bây giờ tình huống không tiện, ta còn phải lợi dụng bọn gian thần vài ngày nữa.

Nhưng tiểu tử này nói không sai chút nào, ta đành phải nhịn hắn!

“Hôm nay ngươi gặp qua A Nam chưa?” Ta hỏi hắn. Nghĩ đến quỷ kế của A Nam hôm nay như vậy, nếu A Nam thật sự muốn hành động thì còn phải mượn lực của Đặng Vân. Không biết là Đặng Vân đã biết chưa.

“Vẫn chưa, chờ lát nữa mưa nhỏ sẽ tới.” Đặng Vân nói: “Lúc A Nam không vui, ta phải tới thường xuyên hơn để an ủi nàng.” Tiểu tử này ở trước mặt ta không hề che giấu: “Lại nói A Nam muốn mở mấy trường dạy học vỡ lòng, ta đã xem qua mấy chỗ tốt, phải thương lượng với A Nam một chút. Còn có chuyện mời thầy giáo, có mấy người có thể xem xét...”

“Vậy thì tốt.” Ta cắt ngang lời tiểu tử này: “Ngươi thường xuyên vào cung xem A Nam một chút. Nếu Sở Hiền phi bận rộn chuyện gì, ngươi giúp nàng một tay.”

Ta nghĩ A Nam sẽ nhanh chóng tìm hắn nhờ giúp đỡ.

Đặng Hương ở đằng xa đang nhìn sang bên này, dường như hắn đang suy nghĩ cái gì, trên mặt mơ hồ có vẻ lo lắng.

Trời mưa to như vậy, A Nam có được tin tức nàng muốn, chắc là đã về cung Trường Tín nhóm lò đất, vui vẻ nấu ăn rồi. Có phải nàng đã quên mất những chuyện không vui vẻ mấy ngày trước rồi hay không? Nàng có biết hay không, lúc này, những người quan tâm nàng đang cùng nhau ở chỗ này nghĩ đến nàng.

Bởi vì Võ Hiếu Giai vào kinh, không thể tránh được cảnh tượng rối ren bận rộn. Ngày mở khoa thi đã định sẵn rồi, hiện giờ chỉ còn cách mấy ngày, ta phải triệu tập nhị ca, chủ khảo Tưởng Tiệp, phó khảo Võ Hiếu Giai, còn có quan viên bộ Lễ để bàn bạc chuyện thi cử, lập tức bận rộn hai ngày liên tục.

Trong hai ngày này,ta không có thời gian rảnh để diễn trò trong cung, không đi gặp A Nam, cũng lười đến trước mặt Phùng Yên Nhi giả bộ ba hoa nịnh hót. Mở khoa thi là chuyện lớn, theo như cổ lễ còn phải tắm rửa trai giới, vừa khéo thành lý do để ta không cần đi gặp cung tần trong cung.

Ngược lại, mỗi ngày ta đều đến chỗ mẫu hậu mấy lần, thân thể mẫu hậu đã khá hơn một chút, có thể ngồi dậy trò chuyện. Nhưng trong lòng lão nhân gia người vẫn có chút tâm sự, không ngừng thúc giục ta chuyện sinh con: “Nếu không mẫu hậu lại giúp con đi tìm hiểu một chút xem nhà ai còn vị tiểu thư tuyệt sắc nào không?” Mẫu hậu thử dò xét ta như vậy: “Chỉ cần hoàng thượng để mắt, ta sẽ để cho bọn họ đưa vào cung.”

Chỉ một câu nói này liền dọa ta sợ đến mức vội vàng xua tay: “Mẫu hậu đừng đùa, nhi thần không có sức chống đỡ đâu.”

Đều là vì chuyện của mấy vị Phùng, Lý, Tiễn kia khiến ta bây giờ đối với chuyện đấu đá trong hậu cung đã sinh ra sợ hãi trong lòng.

Hôm nay, ta từ chỗ mẫu hậu đi ra, chuẩn bị trở lại ngự thư phòng. Lúc này cũng đã đến thời điểm ta hẹn với A Nam, cho nên chắc là nàng đã tới ngự thư phòng gặp ta.

Đây là ta truyền nàng tới. Hai ngày nay không gặp nàng, cho nên ta tìm một cái cớ, bảo nàng hồi báo với ta tình hình dùng thuốc của mẫu hậu và Mậu Nhi. Những lời này không thể để cho mẫu hậu và những người khác trong hậu cung nghe được, cho nên ta truyền nàng tới ngự thư phòng. Thật ra, một là ta muốn gặp tiểu bảo bối vẫn luôn tìm cách tránh ta mấy ngày nay, hai là ta cũng muốn dò xét nàng xem chuyện kia tiến triển đến đâu rồi.

Ta biết, mấy ngày nay A Nam cũng không nhàn rỗi, vì chuyện mở trường mà nàng đã ra vào cung mấy lần, gặp gỡ nhiều người. Chỉ là, trong mấy người nàng gặp, hình như không có người ta muốn tìm, cũng không thấy nàng lấy được cỏ đoạn trường. Ta vẫn phái người đi theo nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi.

Nhưng ta lại thấy mấy ngày nay A Nam cũng không gấp gáp lắm, hình như là nàng đã dự liệu được trước, lại cảm thấy chắc chắn nàng đã nắm được manh mối gì đó. Người cho nàng cỏ đoạn trường kia, không biết có phải là Lý Dật hay không. Điểm này khiến ta cảm thấy hứng thú nhất.

Hôm nay rất kỳ lạ, lúc ta vừa bước tới cửa đã nhìn thấy Phùng Yên Nhi từ xa cũng đang vội bước về phía này. Ta định dừng bước, đứng ở cạnh cửa chờ nữ nhân này bước tới.

Phùng Yên Nhi bước đi rất gấp, ở đằng xa còn chưa tới trước mặt ta đã dừng lại. Phùng Yên Nhi không cần người đỡ đã tự mình vội vàng bước tiếp: “Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện lớn!” Nàng ta lảo đảo chạy về phía ta.

“Ái phi...” Ta vốn định mở miệng, nhưng lại không nghĩ tới Phùng Yên Nhi mấy bước gộp một vội vàng lao tới trước mặt ta: “Hoàng thượng cứu mạng! Hoàng thượng cứu mạng!”

Ta kinh hãi, phản ứng đầu tiên là A Nam đã làm chuyện gì. Chẳng lẽ A Nam thiếu kiên nhẫn nên đã xuống tay với Phùng Yên Nhi trước?

“Ái phi đứng lên, từ từ nói xem đã xảy ra chuyện gì?” Ta hỏi, vừa đi tới đỡ Phùng Yên Nhi. Ta thấy sắc mặt nàng ta rất tốt, không hề giống như là có chuyện.

“Là đệ đệ Mại Nhi của ta, hắn, hắn bị người ta tập kích.” Phùng Yên Nhi nâng lên khuôn mặt dính nước mắt trước mặt ta: “Lúc sắp bước vào trường thi, hắn lại bị người ta đánh.” Phùng Yên Nhi quỳ xuống, ôm lấy chân của ta, khóc lớn lên.

“Mại Nhi sao?” Nhất thời ta có chút mơ hồ, vào thời điểm này thì ai lại muốn đánh Phùng Mại? Nếu không phải ta trùng sinh thì rất khó tưởng tượng được Phùng Mại có thể thi đỗ trạng nguyên. Phùng Mại này tuổi không lớn lắm, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, quần áo lụa là, cả ngày uống rượu chơi bời. Ở trong thành Lạc Kinh không gây ra sai lầm gì lớn, nhưng họa nhỏ thì thường xuyên, cưỡi ngựa chọi gà, giành giật nữ nhân đều đã từng phạm qua mấy lần. Dáng vẻ nhìn như kẻ vô học.

Nếu cuộc thi nghiêm túc, chắc chắn hắn không thể đỗ được trạng nguyên. Đời này, ta đề phòng như thể, chính là nhằm vào hắn.

“Mại Nhi nhà ta đang yên đang lành thì bị người ta đánh, đang ở không xa cửa nhà ta. Đây là có người cố ý hại hắn, không cho hắn tham gia kỳ thi.” Phùng Yên Nhi khóc lóc kể lể.

Ta trầm ngâm: “Có bắt được kẻ đánh người không?” Ta không cam đoan gì với Phùng Yên Nhi. Đời này, Phùng gia đừng hỏng mơ tưởng giành được trạng nguyên.

Phùng Yên Nhi lắc đầu: “Lúc đó tối lửa tắt đèn, Mại Nhi nhà ta là một người có văn hóa.”

Trong lòng ta cười lạnh, Phùng Mại mà cũng coi là người có văn hóa, hắn gây chuyện đánh người đều rất nhanh nhẹn lưu loát. Chỉ là để cho hắn chân chính luyện võ lại không được, ngay cả ngộ nhỡ Phùng Ký cũng không có.

Dĩ nhiên, lúc này ta không cần phản bác Phùng Yên Nhi. Lúc này Phùng Yên Nhi mở miệng với ta, ắt là nàng ta phải có đoạn sau, chẳng lẽ Phùng Mại không đi thi, muốn ta để cho hắn làm quan?

Quả nhiên, nàng ta lập tức mở miệng: “Chỉ là đệ đệ của ta lại nhặt được một ít đồ do hung thủ kia đánh rơi.” Ánh mắt Phùng Yên Nhi nhìn ta chằm chằm: “Cầu xin hoàng thượng làm chủ.”

Trong lòng ta giật mình, dường như chạm đến cái gì trong trí nhớ. Cảnh tượng như thế này quả thật có chút quen thuộc. Kiếp trước, Phùng Yên Nhi cũng từng nói với ta rằng nàng ta nhặt được một tí đồ. Mà một lần kia, ta vừa nhớ ra, ta đã tạo ra một sai lầm lớn.

Bất giác ta từ từ thu tay vào, ngón tay chạm đến thanh kiếm vẫn đeo bên thắt lưng.

“Trẫm nhất định làm chủ cho ái phi.” Ta nói, nhìn dưới chân nữ nhân này, gần như là nói ra từng chữ một. Nữ nhân kia kinh ngạc, ngơ ngác nhìn ta. Hẳn là không dám nói tiếp nữa.

Đúng lúc này, A Nam dẫn theo cung nhân, từ xa bước từng bước về phía ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.