Một sự thật kinh thiên sắp được tiết lộ!!! Đùa thôi, lượm người vốn rất khó, nhưng nhờ ăn may, nó luôn trở nên dễ dàng.
..
[Sai lầm!! Đây chính là sai lầm!!! Tớ muốn đi về, ngay và luôn!!!]
[Ở đây, cậu phải Ở ĐÂY cho tôi]
[Không thấy tớ vừa từ cửa tử lăn trở lại hả? Nhận ra rồi, cuộc sống này thật đáng trân trọng, MUỐN VỀ!!]
(cô chết không dưới ba lần, đến bây giờ mới nhớ nên trân trọng à?)
[Ở ĐÂY CHO TÔI!!]
[Không, nhất định phải về]_nói liền làm, nữ nhân liền thôi trừng mắt với Hiểu
Mai mà đứng dậy, định vùng chạy nhưng chân vừa co, chân vừa duỗi, đến
lúc chân duỗi muốn co thì đã bị kéo lại, khiến cho bức tường vĩnh cữu
phía trước có xu hướng tiếp đất.
Theo lý thuyết muôn thuở, khi
một vật rừa rắn vừa phẳng, bị va đập mạnh phải một vật vừa thẳng vừa
không rắn thì dĩ nhiên sẽ có mặt phẳng bị nứt gãy hoặc chấn thương đa
phần, rất không may cho người phụ nữ hai lưng kia, cô ta không những
phẳng, hiện tại lại thêm không rắn chắc. Không những tấm phản người
người chán ghét sẽ tiếp đất, còn có khuôn mặt “như hoa như ngọc” của cô
ta cũng sẽ chạy theo cùng chủ nhân của nó mà tiếp đất
'***'_tiếng động của một vật thể không xác định tiếp đất, vật thể ngay lập tức xoay người, ôm lấy mũi của mình, còn có một tay kia ôm lấy tấm phản của
mình, lăn lộn qua lại_”A...Sao cậu lại có thể làm như thế với tôi
a...”
”Đó được gọi là trả thù”_Hiểu Mai vẻ mặt cao ngạo đắc thắng quay trở lại màn hình laptop trên chân mình
Nữ nhân nghe vậy liền chau mày, chống tay ngồi dậy_”Nhìn này!”_cô tức giận chỉ vào cái mũi với hai hàng máu đang chảy ra một cách thật tao nhã của mình, rồi lại chỉ đến cổ, nơi có một lằn xanh đen đáng sợ bao vòng
lấy_”Cậu rốt cục muốn gì, tớ chỉ là cho cậu biết sự thật, tớ vô tội!”
Hiểu Mai chau mày, quay đầu, mắt nhìn lên nữ nhân, sau đó im lặng quay trở
lại laptop trước mặt. Nữ nhân cô ta bị ngó lơ liền chau mày, bản tính
tiểu thư cũng trỗi dậy, nghĩ theo thói quen bình thường, bám lại gần
người mình vừa làm mất lòng mà ăn vạ nhưng hiện tại, vừa định sà vào bên cạnh Hiểu Mai thì cô lại trực tiếp di chuyển tựa người vào cửa song sắt phía sau lưng, sau đó còn thoải mái thở dài, duỗi thẳng chân, nhận lấy
gối mềm của tù nhận bên trong cố đẩy ra cho mà lót lấy lưng
Nữ
nhân vẻ mặt liền chuyển thành đưa đám, khinh bỉ còn có bất đắc dĩ mà
nhìn Hiểu Mai. Cô ta dù muốn sà đến ăn vạ nhưng mạng sống để ra khỏi đây thì vẫn tốt hơn.
Ai lại có thể nghĩ, vừa đến trại tập huấn,
đi lượn một vòng ngay cả bóng của một anh đẹp trai cũng không thấy được, thậm chí cô ta còn thầm oán trách vận chó của bản thân có phải hay
không vừa đến nơi nào thì đoàn người kia vừa mới ba phút trước đã rời
đi, này quả thật càng nghĩ càng khiến nữ chính cô muốn đập bàn xong liền lật bàn, tức giận thét lên sự uất ức tận sâu trong đáy lòng. Sau đó thì được dẫn đến một cảnh cửa cùng một câu ngắn gọn_”Tự bảo trọng”
[Ô hô, các người muốn tôi chết mất xác à?]_sau đó dưới sự lạnh lẽo, cách
xa vạn thước của Hiểu Mai mà nữ nhân phải cắn răng đi trước. Bên dưới
tối đen, tựa như ban đêm, giống như bên ngoài lúc này cũng đang ban đêm
(Uêy, uêy, đùa hả). Đang lúc nữ nhân đang đắn đo có nên mở đèn lên hay
không, trông có vẻ cô ta đắn đo, nhưng thực ra trong bộ não với trí
tượng tưởng thang hoa của cô ta thì đang nhẩm tính với cấu trúc của nơi
như thế này, chốt mở sẽ nằm ở đâu.
Cổ nhân có câu, “ Núi này
cao, còn có núi nhiều cỏ hơn!”_cho nên Hiểu Mai đi phía sau lên liền
không ngại ngần bước vào, vươn tay sang bên phải, ấn nhẹ, đèn điện liền
sáng lên khắp mọi nơi trước sự ngạc nhiên trong khinh hoàng của nữ
nhân_[Chết chắc rồi]
Cả trại tập huấn có đến năm tiểu khu giam
người, còn có thêm hai biệt khu, này không khác gì một mô hình nhà tù
thu nhỏ. Mà hiện tại, họ, một cặp người thường, không những là người
thường không phải dân thường, còn là một kẻ bệnh, một người mang thai
với hai mực đích khác nhau mà tiến vào nhà tù, vậy mà người bên cạnh lại không e ngại cứ như vậy bật đèn.
Ngay lập tức liền vang lên
tiếng chửi rủa khắp nơi, còn có tiếng đập đồ. Đối với nữ nhân không hề
thích thú với việc gây hấn thì chuyện lúc này không khác gì đang giáng
đòn vào tâm lý của cô, những vẫn chỉ có thể cắn răng, trâu bò mà đi tới, tìm buồng giam đang giữ lấy người mà cô, à không, tổ chức cần.
Cô hiện tại chính là đang tận lực cống hiến cho nước nhà nha. Cho đất nước chính là thúc đẩy bán ra vũ khí hạng nặng còn nhà chính là rước về
người tài, gia tăng doanh thu. Cô chính là một con người tài năng, có
lòng từ bi bát ái vô hạn độ đến kinh người như vậy. Vừa tự quăng mình
lên chín tầng mây, nữ nhân vừa đi hết nhìn mảnh giấy ghi mã số buồng
giam, lại nhìn đến bảng số kim loại trên mỗi cửa sắt kia, miễn cưỡng
không để ý đến những ánh mắt nguy hiểm, hành động cùng với lời nói khiêu khích, đe dọa của tù nhân, từng bước, từng bước thật cẩn thận mở to mắt tập trung vào những con số
Cả khu, nơi mà hiện tại hai người
đang vào tổng cộng có bốn dãy phòng giam, hai dãy áp tường, hai dãy kia
áp lưng vào nhau với vách kim loại bề dày hơn cả cánh cửa gỗ nằm ở giữa , tất cả đều song song với nhau, đều hai tầng, chỉ là nhà tù này lại có
điểm đặc biệt hơn so với bình thường, ngoài việc chấn song bên ngoài là
sắc thì bên xong miễn cưỡng có thể xem qua như là sở thích bày bố phòng
riêng của mỗi người, trông rất loạn, mỗi “phòng” đều một kiểu. Hầu hết
đều phạm tội, nhưng lại nằm ở phía gián tiếp, không hề trực tiếp chỉ huy hay ra tay sát hại ai nhưng bằng chứng lại cho thấy họ là người có liên quan đến, thậm chí tù chính trị cũng có vài người được đến đây.
Nữ nhân dừng chân trước một “ căn phòng”, chau mày nhìn quanh, hơn bảy
mươi phần trăm căn phòng đều là thiết bị điện tử cùng sách vở này nọ
[Gì??? Sách vở???]_đang lúc mắt chớp nhiều lần bởi suy nghĩ khủng khiếp nào đó vừa chạy te qua não bộ, nữ nhân vẻ mặt như uống phải thuốc độc quay lại nhìn người bạn vẫn đang thông thả quan sát tù nhân bên trong, chân vẫn
tiếp tục bước tới vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.
Bỗng nhiên có một
lực kéo rất mạnh, kéo nữ nhân sát vào chấn song, đầu cùng lưng đều bị va đập, chưa chuẩn bị than đau thì cổ họng lại bị đau vì bị xiết lại bởi
bắp tay của tù nhân ngay phái sau chấn song, nơi cô vừa bất cẩn xoay
lưng đi mà không hề chú ý khoảng cách của mình và căn phòng. Run rẩy đưa tay cố với vào túi áo trong của áo khoát để rút ra con dao phòng thân
nhưng không nghĩ tới người phía sau liền vươn tay ra, nắm lấy khuỷu tay
cô, sau đó trược xuống cổ tay, thành công bẻ ngoặc về phía sau, lực tay ở trên lại thêm nặng
Cố nheo mắt, cố nhìn về phía Hiểu Mai chỉ
bình thản nhìn mình, sau đó lại chuyển tầm nhìn sang một phòng giam
khác, bước chân cũng dừng lại, hoàn toàn không có chút gì là quan tâm
đến con cá thật sự sắp chết này
[Chết....chết...chết
chắc....]_tầm nhìn cũng nhòe đi, cố sức lấy chút không khí còn lại nhưng lại bất lực, trong mơ hồ thấy được có bóng người nho nhỏ chạy tới, nói
gì đó nhưng hiện tại, cá chết lại không thể nghe, cứ như vậy ngã lăn ra
sàn, đầu cũng trực tiếp thân mật với nền nhà.
Ai nghĩ vừa đến
trại giam, tay chân còn chưa động thì đã muốn bỏ mạng. Nữ nhân trong lúc bất tỉnh nhân sự thì trong đầu vẫn là pháo hoa ở mọi nơi, đủ mọi cảnh
tượng diễn ra bên trong não bộ của cô ta
”Cô....là cô sao? Bác
sĩ???”_tù nhân bên từ lâu đã thả tay để đảm bảo người trước mặt này
không chết, nhưng cũng vừa lúc nhìn thấy người khác đi tới, nhìn đến
diện mạo liền khiến cho anh cảm thấy bất ngờ, không kiềm được xúc động
nắm chặt chấn song, đến thật gần_”Bác sĩ!”
Hiểu Mai nhìn người
dưới chân, rồi lại ngẩng đầu nhìn tù nhân bên trong ánh mắt ngạc nhiên
xen lẫn vui mừng mà nhìn mình, cô nhanh chóng đánh giá anh ta, sau đó
lại hạ mặt, ngồi xuống bên cạnh xác chết kia, hai tay đặt lên gối, cằm
lại đặt lên tay_”Xem biểu hiện này của anh, tôi từng phẩu thuật qua cho
người quan trọng của anh đúng không?”
”Bác sĩ, cô không nhớ sao?”
”Cảnh báo trước, tôi không thích lắm người đa nhân cách”
”Không, tôi không phải, cô không nhớ cũng không sao, không thể trách được”
”Tôi đã làm gì để bị trách?”
”…”_người đó chau mày, vẻ mặt có chút khó khăn, gãi đầu_”Vợ tôi, cô ấy bị ung thư máu, đã chết sau khi phẫu thuật nữa năm”
Hiểu Mai lúc này mới ngẩng đầu nhìn người tù nhân bên trong, cố gắng tra xét ánh mắt kia tìm ra chút thù hận nhưng lại không thể, chỉ có thể ví nó
như cún con đang nhìn thấy chủ nhân của nó vậy_”Ung thư máu sao? Loại đó tôi làm rất nhiều, nó là ưu tiên của tôi, nhưng bệnh nhân sống qua cũng không quá nhiều”_cô cúi đầu, vươn tay dùng ngón trỏ chọc má nữ chính_”
Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ”
”Không, không phải, ý tôi không phải như vậy, nhiều năm qua, tôi luôn cố gắng tìm kiếm để cảm ơn cô, nhưng lại không thể”
Hiểu Mai nhướn mày, khúc khích cười, bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười như hoa nở nhìn tù nhân_”Tại sao?”
”Tôi đã đến bệnh viện để tìm gặp cô, thậm chí là cả lịch khám hay phẫu thuật của cô tôi cũng có nhưng lần nào cũng không gặp được, thông tin bên
ngoài của cô lại quá đơn giản nhưng tôi lại không thể tìm ra được thêm
bất cứ điều gì, tôi đã thư dựa theo mà tìm cô nhưng đều là giả “
Cô mỉm cười ngày một sâu, chỉ tay xuống người bất tỉnh bên dưới_”Là cô ta
cùng ông xã tôi làm, thật thú vị khi nghe được vài mẫu tin vụn nhỏ của
người xung quanh đã làm gì cho tôi. Đúng vậy, quả thật tôi cũng có thắc
mắc, trong khi những bác sĩ khác người cảm ơn có, người mắng nhiết thậm
chí là trả thù cũng có, nhưng tôi đến một người cũng chưa từng. Nhưng
ngày qua ngày, có vài thứ trong tôi bỗng dưng sáng tỏ”
”Bác sĩ?”
”Người này đến đây là muốn thuê anh về làm việc”
Tù nhân nghe được liền chau mày, bật cười_”Bác sĩ, cô không nên đùa, ngay
cả chút ít thông tin thật của cô tôi cũng không chạm đến được cũng đã đủ chứng tỏ người làm việc cho cô ta có bao nhiêu tài giỏi”
”Không đâu, tôi lại nghĩ, thứ mà anh tìm được chính là tất cả những gì tôi có, đơn giản bởi vì nó quá đơn giản, anh nếu đã điều tra chắc chắn họ cũng
biết rõ để đưa chỉ dẫn, hướng anh đi con đường khác. Châm ngôn của người này chính là nếu cản không nổi thì sẽ thú tội thôi”
”Nhưng nó đã ghi cô vẫn còn độc thân!”
”Tôi đương nhiên độc thân, vẫn chưa đám cưới mà”
”Nhưng nhà của cô ở thành X”
”Đó là trước kia”
Tù nhân vẻ mặt khó tin nhìn đến vị bác sĩ anh vẫn trong ngóng mỗi ngày để nói lời cảm ơn
Hiểu Mai đứng dậy, hai tay thong thả cho vào trong túi áo bác sĩ của mình,
bước đến trước song sắc, mỉm cười rực rỡ_”Đúng vậy, anh thật may mắn khi bọn họ dám để thông tin của tôi cho anh đọc. Tất cả đều là sự thật, một chút cũng không giả tạo. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh không thể thoát khỏi bọn họ”
”Ý của cô?”
Cô bật cười_”Họ đều là xã hội đen”_sau đó vẫn vui vẻ, híp mắt nhìn anh_”Người đang nằm dưới
đất, chính là người bị anh trộm thông tin, sao đó còn bị anh đe dọa bán
tháo”
”Tôi, lấy gì?”
”Nghe đồn là bí mật lịch sử trình duyệt web của ai đó cùng vài thông tin đen tối liên quan khác”
”Tôi dù tay nghề không tốt nhưng không đến nổi vào lấy thứ vặt vãnh như vậy”
”Nhưng ngặt một nỗi, đó lại là máy chủ của tổng bộ, tức là thông tin có liên quan, anh chắc hẳn cũng biết vài phần”
”A..... chuyện máy chủ tôi có rất nhiều, nhưng có một lần thật sự rất đặc biệt, thậm chí tôi còn hoài nghi mình và máy chủ hay là vào máy tính cá nhân
nữa, thậm chí còn tệ hơn cả máy tính cá nhân”
”Xóa hết tất cả mọi thứ?”
”Ừm, tôi phải mở cổng, rà soát lại, nhưng không nghĩ lại chỉ lượm được một
dãy lịch sử trình duyệt, rất đặc sắc. Dù sao cũng là làm theo yêu cầu
cho nên chỉ có thể lấy nó đưa qua cho bọn họ. Nào ngờ lại bị nghi
ngờ...Sau đó thì”_tù nhân nói đến đây thì thở dài
(Đừng phàn này, nếu phàn nàn, hãy đọc lại từ chương 1 cho đến chương này, bạn sẽ hết phàn nàn)
”Đừng nói với tôi, từ chuyện vô lý đó mà mấy năm nay anh bỏ chạy rồi cuối cùng vào đây ngồi chơi?”
”….”anh gãi đầu, khoanh chân ngồi_”Họ nghi ngờ, tôi cũng không thể chối cãi bởi thứ tôi đưa cho họ quá mức phi lý, cho nên liền tiện tay thu ngược lại
của họ liên lạc đến nơi có máy tính mẹ cũng như máy tính cá nhân kia mà
rau bán, mà muốn nâng giá thì phải lấy đồ cá nhân của người bên để kêu
giá cao”
”Bán được không?”
”Qủa thật không sai lầm,
nếu chỉ đưa ra toàn bộ thông tin của bên kia, họ căn bản cũng không nhìn tới. Nhưng tôi vừa nhắc đến lịch sử duyệt web, thậm chí chưa nói hết
thì họ đã bảo dừng, thông báo gì đó”
Hiểu Mai cười trong thanh quản, ánh mắt nguy hiểm nheo lại liếc nhìn xuống nữ nhân_”Có người gặp anh sau đó”
”Đúng vậy bác sĩ, một cô gái, cô ta nếu theo tôi thì rất lùn, mang khẩu trang cùng kính đen, đầu cũng đội nón rộng vành mà đi ra gặp tôi. Tôi có chút khó hiểu, nếu cô ta đã xuống thì chắc chắn là người có địa vị, lại làm
một cách không ngại ngùng như vậy thì chắc chắn đã làm rất nhiều lần,
nhân viên nên thấy quen mới đúng. Nhưng mà biểu cảm lúc đó của nhân viên lại khiến tôi hoài nghi mình có phải hay không đi nhầm chỗ”
Cô bụm miệng, ôm bụng, cô ho nhẹ kiềm lại vào lòng, nhìn đến tù nhân vẫn giữ vẽ mặt mong mỏi nhìn cô_”Vậy, trao đổi ra sao?”
”Chưa thể làm gì thì cô gái đó phải nghe điện thoại, hành động rất lúng túng
rồi bỗng dưng đứng dậy bỏ chạy mất. Tôi đã nghĩ có phải hay không cô ta
là tay trong nhưng lại không thể có chuyện đó hoặc là thật sự có chuyện
gấp phải đi. Đơn giản là vậy, sau đó, tôi ngồi ở đó cả ngày chờ người
khác xuống nhưng không nghĩ tới, có lẽ cô gái đó vội vàng nên quên mất.
Cứ như vậy, tôi trộm, bị họ phát hiện, lại thêm tôi rau bán như vậy. Vài ngày sau liền có người đuổi tới”
Hiểu Mai nhìn không được bật
cười, đưa tay quẹt nước mắt_”Tôi chắc chắn, trong đó có người của cô gái kia, cô ta vẫn luôn tìm anh để mua lại mớ hỗn độn kia hahahah”
”….”
”Hiện tại đang nằm...”_câu nói của Hiểu Mai bị chặn lại bởi biểu cảm kinh
thiên của tù nhân trông như anh ta vừa gặp phải điềm gỡ nhất trên đời
kia_”Này, anh có sao không vậy?”
Tù nhân mắt mở lớn nhìn nữ nhân quay mặt về phía hắn, chau mày, lồm cồm bò dậy, lắp bắp_”Minh Thùy....Minh Thùy, là em sao”
Nữ nhân vừa tỉnh dậy, nghe tên cúng cơm của mình liền giật mình, chớp chớp mắt, sau đó vừa chau vừa trừng nhìn tù nhân vẻ mặt không tin nổi nhìn
qua Hiểu Mai muốn đính chính tình hình thì cũng gặp phải vẻ mặt ngỡ
ngàng của cô, nữ nhân cứng nhắc quay đầu nhìn tù nhân.
Bốn
mắt nhìn hai mắt, sau đó đột nhiên anh ta lao tới, tay vươn ra khỏi chấn song hướng về phía nữ chính_”Minh Thùy, là anh, chồng của em”
(cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi....)
[GÌ VẬY MÁ!!!]_nữ nhân kịp thời lùi ra sau kịp thời tránh né, ngồi bệt ra
sàn, vẻ mặt như vừa thấy ma xuất hiện ngay trước mặt mình, tay kia vội
vàng ôm lấy cổ, quay đầu nhìn đi nơi khác mặt kệ tiếng kêu gọi ý ới kia, sau đó vẻ mặt không chắc chắn, nằm xuống lại giữa sàn nhà, cách xa cả
hai gian phòng giam, hai tay chắp trước ngực, duỗi thẳng chân_”Mang con
đi đi, chúa ơi! Con chiên bé nhỏ của người đang bị tổn thương não đây”
Hiểu Mai ở một bên cố nhịn cười, sau đó như nhớ ra việc gì đó, vẻ mặt nghiêm túc suy xét nhìn lại tù nhân trước mặt. Đối với cuộc đời của người bác
sĩ, sẽ có vài trường hợp, không thể nào quên được. Ngày đó đưa đến bệnh
viên là một người phụ nữ Hiểu Mai vừa nhìn qua cũng không khỏi hoảng sợ
đến mức tim tưởng chừng như có thể ngừng đập. Các cơ, nội tạng đều đã
sưng phù tưởng chừng như có thể chết ngay vào ngày hôm đó, nhưng cô ấy
lại sống, lại có thể kiên cường vượt qua đau đớn mà chịu đựng tất cả,
cũng chỉ để sống thêm nữa năm.
Hiểu Mai nhìn thấy cô, lại nghĩ
đến người bên cạnh, khẽ chau mày nghĩ đến con người kia thật sự có thể
đấu tranh dữ dội đến như vậy, giành giật mạng sống từng giây phút một
trong đau đớn như vậy không. Đám án cũng chỉ có thể khiến cô cười trừ,
chắc chắn không, đối với người không muốn chết và người luôn chuẩn bị
sẵn sàng để chết thì quá khác rồi. Người phụ nữ đó không những diện mạo
bề ngoài giống nữ chính như đúc mà ngay cả tên cũng giống. Một sự trùng
hợp đáng sợ. Hiểu Mai đã lén lút trong phẩu thuật lấy mẫu tủy của người
phụ nữ đó để phân tích nhưng kết quả lại hoàn toàn khác. Họ bên ngoài
giống, nhưng bên trong, một chút nhỏ cũng không hề giống nhau.
Nếu ngày đó tìm được kết quả giống trong phân tích mẫu máu, cô không những
sẵn sàng xuống tay với người phụ nữ đó, thậm chí còn có thể tìm đến
người thân có liên quan đến hệ trục mà tìm kiếm. Nhưng thật may cho
người phụ nữ đó, ông trời lại chiếu cố hơn cho cô so với lũ người xấu xa bọn họ.
Từ rất lâu, từ lúc chấp nhận đến sống cạnh tên xã hội
đen kia, mong ước tẩy trắng của Hiểu Mai dù hừng hực đến đâu nhưng từng
ngày, từng ngày một nó lại âm thầm rời đi từng mảnh một. Chỉ là họ nhất quyết không cho cô thấy điều gì đã và sẽ xảy ra, họ chỉ cho cô một con
đường duy nhất để đi, chỉ với một hướng nhìn thẳng, liếc trái nhìn phải
đều không thể.
Vậy mà cô, lại chấp nhận mọi thứ. Nghi ngờ là
thứ không thể không có nhưng cũng bởi vì họ, cô không dám nghi ngờ nữa.
Ngày đó, khi đã chấp nhận mọi thứ, người phụ nữ giống nữ chính như đúc
lại xuất hiện, suy nghĩ lạ lẫm muốn hy sinh mạng sống người khác để lấy
được thứ người xunh quanh mình cần ấy vốn đã nhen nhóm nay như bùng nổ
trong con người cô. Phải, bọn họ đều không phải là người tốt. Không
riêng ai, chính là bọn họ.
Hiểu Mai khẽ bật cười, nhướn mày
nhìn đến nữ chính hiện tại đã bịt lại tai của mình, lảm nhảm một mình.
Bọn họ, ngay cả việc cô suốt ngày phẩu thuật cho người khác cũng đã lo
lắng suốt ngày nói về độ tà ác của cô chỉ có tăng chứ không hề giảm thì
thử hỏi xem, ông trời có dám cho cơ hội tính toán mạng người hay không
đây.
Tâm trí bị suy nghĩ cùng hồi tưởng bủa vây. Người trước
mặt luôn có sự may mắn khác người, nhưng mà thời khắc đó, lúc cô hy vọng sẽ thay người này tìm được may mắn thì lại không thể. Một bản sau ngay
trước mặt cô nhưng kết quả lại không phải là thứ may mắn cô luôn tin
tưởng. Tầm nhìn vô tình lọt vào khung cảnh nữ chính đang vẻ mặt kì thì
nhìn tù nhân kia, sau đó lại quay qua đề phòng nhìn đám tù nhân vẫn trầm mặc từ lúc họ bước đến căn phòng cuối cùng này. Không chính xác hơn là
từ lúc con khô nào đó bị xiết cổ suýt chết
Một suy nghĩ nhảy
thoáng qua, cô không khỏi nhoẻn miệng cười_[Nếu ngày đó thật sự làm như
vậy, hôm nay chắc sẽ không có chuyện vui đến thế này đâu]
”Tôi
nói rồi, tôi không phải gì gì XXOO của anh”_nữ nhân thở dài, lười biếng
không muốn cãi cọ đứng dậy, duỗi lưng, tay xoa xoa cổ, đầu cũng nghiêng
trái nghiêng phải, quay lưng định rời đi, lạnh nhạt bỏ lại một câu_”Cậu
còn muốn ở hay đi cùng tớ thì tùy cậu”
Hiểu Mai ánh mắt đầy
toan tính nghiêng đầu nhìn nữ nhân thẳng lưng rời đi không chút ngại
ngần, lại nhìn đến tù nhân vẻ mặt thất vọng, cố với tay theo, khàn giọng gọi_”MÌNH THÙY!!!”
”Yên lặng, tôi sẽ kể cho anh nghe vài chuyện, câu chuyện về người tốt và không tốt”