Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 61: Chương 61: Tang sự




Edit: Y Hạ

Beta 1: J *nằm vật vã*

Tất cả tang phục, quan tài đều được chuẩn bị vào ngày trước đó, chỉ sợ có một ngày vạn nhất không chuẩn bị kịp sẽ ủy khuất cho di thể của Tề mộc tượng. Cho nên, vào ngày hôm sau, trên dưới Tề gia để tang, không khí thập phần bi thương.

Phương thị bất phân bỉ thử [1] chăm sóc cho ba người Tề gia, tang sự, đãi khách, làm việc nhà…, đều là tự thân tự lực. Bởi vậy nên phần lớn chuyện trong nhà liền rơi xuống trên người Lý thị. Bất quá Lý thị cũng không nói ra một lời oán hận.

Dương thị bởi vì tham phần phúng điếu tang sự, liền rãnh rỗi qua giúp một tay. Phương thị bận nhiều việc, phải ứng phó tất cả mọi việc nên cũng lười so đo với nàng ta. Chỉ nhìn chằm chằm không cho nàng ta có cơ hội ra tay.

Bây giờ là ngày xuân, khí trời từ từ ấm lại, vả lại đây là lúcc bệnh dịch dễ lây nhiễm.

Phương thị thấy Uông thị đang ngâm mình ở trong bi thống, không thể suy tính chu toàn mọi sự, liền tự mình làm chủ quyết định mọi chuyên. Di thể Tề mộc tượng để bên ngoài đã lâu, phải đem liệm gấp. Phải trưng cầu ý kiến của Uông thị đem di thể hắn chở về quê quán để an táng. Dù sao ở thời đại này, mọi người rất coi trọng chuyện lá rụng về cội.

Nhưng Uông thị lại mang bộ mặt bi thương lắc đầu nói: “Hắn ở nơi này cũng có chừng mười năm… Hết sức thích nơi này. Quê hương ban đầu bây gờ cũng không còn người. Thôi đi, nên án táng ở trên mảnh đất này thôi.”

Như thế, quan tài của Tềmộc tượng được để trong linh đường ba ngày. Sau đó sẽ được chôn cất ở nghĩa trang phía sau ngọn núi kia, người trong nhà ai mất đi cũng chọn chỗ đó mà an táng.

Đến lúc chôn cất, toàn gia Tề gia ba người khóc đến mấy ngày trời còn thảm thiết hơn so với lúc phong quan. Vì từ nay sẽ không còn gặp lại Tềmộc tượng nên ba người khóc lóc không ai có thể khuyên được.

Mấy ngày này, tinh thần Uông thị uể oải, Phương thị sợ nàng nghĩ quẩn nên thời thời khắc khắc đều nhìn nàng, khuyên nàng. Sự thật Tề mộc tượng qua đời không thể thay đổi, nhưng hai đứa bé vẫn còn mà Tề Uyển Dao năm nay mới có tám tuổi. Nếu người mẹ như nàng mà ngã xuống thì mấy đứa con nhà nàng phải làm sao?!

Thôn dân tới giúp đỡ cũng đã giải tán, nhưng đám người nhà Uông thị vẫn ngây ngô ở lại bên mộ, đến khi trời gần tối mới bị mọi người khuyên trở về.

Lúc này trong sân Tề gia, bày mấy mâm rượu để đáp tạ mấy ngày gần đây dân làng giúp đỡ, trong đó có không ít tiền bạc của Phương thị lấy ra từ số tiền mấy năm gần đây tích góp được để thu xếpcho nhà bọn họ. Chỉ là Tề mộc tượng chết khi còn ở tuổi trung niên không nên tổ chức lớn liền làm hết sức đơn giản.

Thức ăn còn chưa mang lên, Dương thị đã kéo một phòng cười hì hì ngồi vào bàn. Phương thị vừa vào viện vọt ngay tới trước mặt Dương thị mắng: “Tuy nói phân nhà nhưng các ngươi vần còn liên lụy tới mặt mũi Triệu gia ta, hôm nay Tề gia cũng không phải là hỉ sự, các ngươi lại không biết xấu hổ mang một nhà tới ăn ké. Còn cười đến thật vui vẻ kéo người làm chuyện vui thật không biết xấu hổ a.”

Dương thị cũng đứng dậy không mặn không nhạt nói: “Những ngày qua dầu gì con cũng đến đây giúp, ăn một bữa thì làm sao?” Ả ta vẫn rất bất mãn với nhị lão Triệu gia, hôm nay hôm nay có cơ hội liền muốn chống đối Phương thị. Dù sao hiện tại cũng không phải ăn cơm nhà, không cần nhìn sắc mặt Phương thị mà hành sự.

Đứng lúc Triệu Tín Lương đi đến, tới trước mặt Dương thị: “Ngươi nói chuyện ít nhất phải biết tôn trọng một chút, mẹ vĩnh viễn là mẹ. Nếu ngươi dám đối với mẹ bất kính, ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi.”

Dương thị rốt cuộc bởi vì chuyện kia nên có chút kiêng kỵ Triệu Tín Lương, nên giờ phút này không dám là quá phận, chỉ hừ một tiếng rồi trở lại trên ghế.

Triệu Tín Lương trọn mắt nhìn Triệu lão tam một cái: “Coi chừng vợ của ngươi, để khỏi phải xấu hổ.” Sau đó liền đỡ Phương thị đi vào nhà, khuyên bà: “Mẹ chớ so đo cùng ả ta, không thì lại bị ả chọc tức sẽ không tốt cho sức khoẻ. Mẹ càng nói đến bọn chúng càng lên mặt.”

Thừa dịp Triệu Tín Lương cùng Phương thị đi xa, Dương thị trợn mắt nhìn bọn họ, hướng về phía nam nhân nhà mình nói: “Hứ, chính vợ hắn cũng không tốt, cùng người khác bỏ trốn, còn có mặt mũi ở nơi này giáo huấn ta.”

Gần tới thời điểm tiệc rượu bắt đầu, nhà mẹ đẻ Uông thị vội vã chạy đến. Biết được tin tức Tề mộc tượng đã chết, Điền thị mẫu thân Uông thị cũng cảm giác sâu sắc tiếc nuối, ngoài miệng nói bởi vì đường xá xa xôi nên không kịp chạy tới giúp đỡ.

Biết được mấy người Triệu gia giúp đỡ, Điền thị cùng mấy người con trai vô cùng cảm kích. Nhưng bọn họ nói ở ngoài miệng thôi, chứ chưa bao giờ xem xét thực tế. Phương thị cảm thấy bọn họ nghĩ một đằng nói một nẻo. Mặc dù cũng không thể trông cậy bọn họ đem đến cho Tề gia chỗ tốt gì hoặc là thiên ân vạn tạ nhưng bọn họ làm cho trong lòng Phương thị không thể nào thoải mái.

Bất quá đây rốt cuộc là chuyện nhà của người ta, bọn họ là ngoại nhân cũng không tiện nhúng tay vào.

Có bọn người Điền thị đến, đám người Phương thị cũng yên lòng về nhà. Lúc này khí trời đã dần ấm, là lúc cày bừa vụ xuân, vốn là nên sớm xới đất cấy mạ rồi, chỉ là vì chuyện Tề mộc tượng nên trì hoãn tới bây giờ.

Nhưng ngày yên tĩnh không lâu lắm, Tề gia bên kia lại truyền đến tiếng ồn ào.

Phương thị không yên lòng, chạy qua nhìn một chút, lại nghe bên trong Uông thị không khóc thì nổi cáu mắng bọn người Điền thị. Rất ít khi Uông thị hung hãn không biết lễ độ như vậy, Phương thị trong lòng cũng sợ, vội vàng chạy tới gọi Tề Uyển Dao hỏi thăm đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

“Bà ngoại con….” Tề Uyển Dao sắc mặt tiều tụỵ nhìn Phương thị vừa định nói chuyện, lại nghe bên trong Điền thị mắng một câu: “Đúng là nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, con cho rằng mẹ nguyện ý can thiệp chuyện của con ư! Dù sao con cũng là do mẹ sinh ra, mẹ mới tới đây khuyên nhủ con thôi. Cũng không phải làm cái chuyện gì đáng xấu hổ, mẹ cũng không bảo đi trộm cướp hay đi bán.”

Ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng của em trai Uông thị: “Đúng vậy,mẹ còn không phải vì tỷ mà suy nghĩ sao, mấy gia đình này mẹ đã chọn kỹ lưỡng, người có lòng tốt mà coi là ý xấu, đúng là không có mắt.”

Phương thị tỉ mỉ nghe, cũng khá rõ ràng chuyện gì diễn ra, lôi kéo Tề Uyển Dao đến bàn đá xanh trong sân ngồi xuống: “Uyển Dao, từ trước đến nay con là một tiểu hài tử khéo léo, lúc này đây thì càng phải bình tĩnh khuyên can mẹ con, trong lòng mẹ con đang rất khổ.”

Tề Uyển Dao rưng rưng gật đầu: “Nhưng là Triệu nãi nãi… Bà ngoại muốn mẹ con bỏ tụi con mà tái giá, con lại không xa được mẹ. Con đã không còn cha, không muốn mất mẹ nữa…”

Phương thị tâm đau xót, ôm chầm Tề Uyển Dao dụ dỗ một hồi: “Sẽ không, nhìn tính tình mẹ con cũng quyết không buông bỏ các con. Mặc dù về sau sẽ không còn cách nào khác nhưng cũng sẽ đặt các con lên vị trí đầu tiên mà suy nghĩ.”

“Đi ra ngoài! Các người đều cút ra ngoài cho ta! Đây là chuyện của Tề gia, không tới phiên các người nhúng tay.” Chợt bên trong truyền tới âm thanh của Tề Sâm, giống như cùng người khác đánh nhau, Phương thị thấy thế cũng không bình tĩnh được, lập tức kéo Tề Uyển Dao bước vào. Nhưng thấy bên trong nhà bừa bãi, loạn thành một đoàn, mấy người cậu đang ép Tề Sâm áp sát phía trên vách tường, ép hắn không nói không ra một câu.

Uông thị hết khóc lóc rồi thở dài. Phương thị thấy thế cũng là cách vách kêu tới nam nhân nhà mình, kéo Tề Uyển Dao ra sau lưng mình, đi vào khuyên nhủ: “Làm cái gì vậy, đều là người một nhà, như thế nào lại đánh đấm?”

Điền thị thấy mầy người ngoài tới, cũng không nên làm quá liền buông Tề Sâm ra, lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện nhà của chúng tôi, người khác còn chưa có quyền nhúng tay vào.”

Phương thị nhìn mấy người cậu của hắn, lạnh lùng nói: “Chuyện nhà? Chuyện nhà thật sự thì ta không xen vào nhưng mấy người lại muốn bức người đi vào khuôn khổ, mấy đại nam nhân lại khi dễ một đứa bé, ta có tư cách nhúng tay vào.”

“Bà…” Điền thị nghe Phương thị chất vấn, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Dù sao Triệu gia thôn vẫn là địa bàn của bọn họ, ngộ nhỡ đem chuyện nháo lớn, mấy người bọn hắn cũng không biết có thể dễ dàng rời khỏi thôn này được không.

Nghĩ đến đây, giọng của Điền thị liền không khỏi mềm nhũng: “Hảo, tẩu tử, nghe lời này của tẩu…”

Cùng lúc đó, Triệu lão đầu cùng đám người Triệu Tín Lương cũng đều rối rít chạy tới. Phương thị đem sự tình đã xảy ra đại khái nói với bọn họ, Triệu lão gia tử lập tức cả giận nói: “Còn cút đi, dám ở trong thôn bọn ta mà cướp người, bàmà là mẹ ruột sao?!”

Điền thị tuổi đã cao, bị người ta nói như vậy xong liền không chịu nổi, cũng là không có mặt mũi nhưng lại sợ bị cả thôn kết tội, chính là cười cười giải thích: “Nhìn các người nói chuyện cứ như nghiêm trọng lắm. Ta bất quá cùng khuê nữ thương lượng cuộc sống của nó ngày sau mà thôi. Các người nhìnxem khuê nữa của ta mặc dù không coi là trẻ nhưng một chút nhan sắc vẫn có, da dẻ cũng không thô ráp khó coi, cũng không thể để cho nó lãng phí tuổi thanh xuân củamình nha?!”

“Chuyện của con, từ nay về sau do con tự mình định, không cần mọi ngườiquan tâm đến!” Uông thị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, sự tiều tụỵ cũng uể oải mấy ngày này hết thảy đều biến thành oán hận cùng thất vọng. Nàng biết người nhà mẹ đẻ của mình hám lợi một chút, cũng không nghĩ họ cư nhiên đánh chủ ý tới mình.

“Đi ra ngoài, cút ra ngoài!” Tề Sâm vừa nói vừa cầm đòn gánh trong nhà, hướng Điền thị và bọn người thân kia đánh một trận. Mấy người cậu ngại vì có bọn người Triệu Tín Lương ở đây, không muốn đêm chuyện nháo lớn. Chính là toàn bộ ra khỏi phòng, đi tới trong sân.

Một người trong đó còn xông tới Uông thị hô lớn: “Đây là cơ hội tốt, bây giờmà tỷ bỏ qua cũng đừng hối hận, về sau có chuyện cũng đừng về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, bọn ta sẽ không bao giờ nhận thức cái người không biết điều như tỷ.”

Lời này khiến tâm Uông thị chân chính rét lạnh, nhắm thẳng vào nhà mẹ giận giữ nói: “Cút! Tất nhiên ta là nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đỗ đi. Sau này cùng các người không có bất cứ liên quan gì. Các người tự mình đi hưởng phúc của các người đi, ta cũng sẽ không có ý kiến gì.”

Điền thị thấy thế, cũng hung hăng xông lên cho Uông thị một cái tát, lại ngại xúi quẩy, sau đó mang theo nhi tử rời đi.

Thấy bọn họ đi thật xa, Uông thị mới tức tối lớn tiếng, một hồi sau chậm rãi ngồi trên mặt đất, dựa cửa: “Cha hài tử, ông cứ như vậy mà đi, đã vậy còn lưu lại cho tôi bao nhiêu đau đớn….”

=== ====== ====

[1] Bất phân bỉ thử: không phân biệt này nọ với bên kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.