Ngày mùng 1 tháng 7.
Hôm nay là ngày có thành tích tốt nghiệp sơ trung, có thể tra cứu qua điện thoại.
Sau bữa cơm tối, tiếng của TV được vặn nhỏ, cả nhà như sắp ra trận, Tằng Kha nắm chắc thẻ dự thi của con trai trong tay, Tô Lý Thành ngồi cầm
điều khiển TV, nhưng rõ ràng không chú ý vào màn hình.
Tv bật kênh thời sự Hạ Hải, phía dưới còn chạy dòng chữ đường giây nóng tra cứu điểm thi mở sau 7 giờ tối.
Tin rằng hàng vạn phu huynh học sinh Hạ Hải lúc này đều giống nhà mình, ngồi trước TV, đợi từng giây một qua đi.
Tô Xán cũng đứng ngồi không yên, lồng ngực như tắc nghẽn, hồi ức tràn về như thủy triều, trước kia cũng là cảnh tượng y hệt thế này, mẹ ngồi co
mình ở góc ghế sô pha, nghe thành tích xong không ngừng mắng mỏ Tô Xán,
nước mắt ngắn dài, từ đó quyết định ở lại công ty, nhận tiền lương ít
ỏi, lại phải đi vay tiền cho con đi học, sự chua xót trong đó chỉ gia
đình bình thường như họ mới cảm thụ hết được.
Tô Xán nhìn chăm chú vào đồng hồ treo tường, quả lắc đung đưa từng giây, như đang tuyên phán y, lần đầu tiên sau khi quay trở lại, y cảm thấy
căng thẳng kìm nén như vậy.
Không căng thẳng không được, Tô Xán không bao giờ muốn ác mộng lập lại
lần nữa, lần nào thi xong y cũng có cảm giác rất tốt, nhưng kết quả luôn làm y thất vọng. Rõ ràng cảm thấy bài mình làm phải đúng tới 80%, vậy
mà kết quả y chỉ đúng tới 50 -60%.
Y rất sợ lần này cũng như thế, cơn ác mộng quá khứ không xua đi được cứ
bào mòn từng chút tự tin của Tô Xán, càng gần sát nhờ y càng không nắm
chắc được chút nào.
Coong! Coong! Coong! ... Chuông đồng hồ gõ đúng 7 tiếng.
7 giờ rồi.
Tằng Kha cầm điện thoại lên, quay đường dây nóng, thần kinh cả nhà căng lên.
Hồi lâu sau Tằng Kha thất vọng cúp điện thoại:
- Máy bận.
Lại mấy phút sau, Tằng Kha hít một hơi cầm điện thoại lên, vẫn không gọi được.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, càng làm người ta thêm lo lắng, sau 7 giờ 30 điện thoại mới thông.
Sau khi bên kia nhận số thẻ dự thi, Tằng Kha run run cầm bút chuẩn bị ghi chép.
Giọng nói đều đều vô cảm phía bên kia vang lên:
- Số báo danh: 21358960, tên dự thi: Tô Xán. Thành tích số học : 145
điểm, thành thích ngữ văn: 135 điểm, thành tích tiếng Anh: 140 điểm.
Thành tích khoa học tổng hợp: 105 điểm, thành tích xã hội tổng hợp: 85
điểm. Thể năng đạt tiêu chuẩn: 35 điểm.
Tô Xán nghe tới đâu nhẩm tính tới đó, môn ngữ văn, số học, tiếng Anh lấy điểm 150, số học mình được 145 điểm, để mất 5 điểm, mất điểm không
đáng. Ngữ văn được 135 điểm thì ngoài dự liệu, y biết thơ học thuộc
không chuẩn xác lắm, thêm vào trừ điểm giảng văn, thế mà chỉ mất có 15
điểm, vậy có vẻ bài văn mình làm được điểm rất cao, có khi được điểm
cộng, vậy tức là có người đồng cảm?
Tiếng Anh sơ trung quá đơn giản, 140 điểm thì chắc đại bộ phận vấn đề ở
lỗi từ vựng, y nghe nói tốt hơn là viết, không sao điểm thế là tốt lắm
rồi. Điểm tổng hợp khoa học và xã hội đều là 120, hóa học và vật lý
được 105 điểm là quá hài lòng, lịch sử và chính trị được 85 điểm cũng là đáng ngạc nhiên. Thể năng đoán chừng là trường học thống nhất kiểm tra
từ một tuần trước, hình như điểm cao nhất là 50.
Tổng điểm là 720, mình đạt được tới 645, tức là được hơn 80% tổng số
điểm, còn tốt hơn cả cảm giác của mình nữa, chả lẽ ông trời thấy chơi xỏ mình hơi nhiều nên bù đắp, trước kia trung khảo, Tô Xán chỉ được 480
điểm, thiếu mười mấy điểm mới vào được Tam Trung.
Thở phào một hơi Tô Xán mới ý thức được không khí trong nhà lạnh tới ghê ngời, chỉ có tiếng chuông đồng hồ kêu "tích tắc", "tích tắc", "tích
tắc"....
Mẹ ngồi khoanh chân trên ghế, đờ đẫn nhìn tờ giấy trong tay, cha thì ngơ ngơ ngác ngác nhìn quanh.
Lòng Tô Lý Thành đang quay cuồng, từ khi Tô Xan học tiểu học, đám bạn
xung quanh thi được trên 90 điểm, còn y chỉ chừng bảy mươi, tám mươi
điểm, làm ông mỗi lần đi họp phu huynh đều cảm thấy thấp hơn người ta
một bậc. Lên sơ trung còn kém hơn, điểm thi mỗi học kỳ thường ở mức 400
điểm, kiên quyết "trụ vững" ở trung tầng, kém học sinh mũi nhọn trong
lớp tới 200 điểm.
Thi thoảng cũng nỗ lực một lần điểm vọt lên 500 điểm, vợ chồng Tằng Kha
tựa hồ nhìn thấy hi vọng cười ngoạc miệng, từ khi nào thấy thành tích
khủng bố như thế này?
Nhất thời không biết phải lấy thái độ thế nào đối diện.
Hiện giờ là tháng bảy, buổi tối, ngoài cửa trời đã tối, hôm nay nhiệt độ hơi mát, TV đã bị tắt tiếng, chỉ có hình ảnh giao nhau làm ánh sáng lập lòe chiếu ra.
Tằng Kha tay cầm lấy thẻ dự thi của Tô Xán, lại cầm lấy tờ giấy ghi
thành tích của Tô Xán, nhìn qua nhìn lại, tay vẫn run run, bấm số tra
cứu lại lần nữa, khớp với con số trước đó mới dám tin .
Tô Lý Thành thấy con nhìn mình cũng quay sang nhìn, không phải là nụ
cười rẻ tiền khi đối diện với lãnh đạo, mà mắt cũng cong lên, bộ dạng
như nội tâm áp chế niềm vui cực lớn, muốn thông qua bề ngoài phát tiết,
thế nhưng không tìm được nét mặt nào phù hợp với sự chấn động này. Bời
vì đây là chuyện chưa từng có, giống một người chưa bao giờ trúng số 5
vạn, không biết mình trúng 5 triệu có biểu tình gì, muốn cười mà không
cười ra được, mặt vặn vẹo.
Tằng Kha đặt giấy xuống, đột nhiên ngửa mặt òa khóc.
Tô Lý Thành lấy gáy đập vào lưng ghế, kệ cơn đau, ngửa đâu nhìn trần nhà, hít thở liên hồi, bình phục kích động trong lòng.
Tô Xán luông cuống chân tay, cùng không biết phải làm sao, cảnh này
không khác mấy quá khứ, vì thành tích mình quá kém, mẹ không kìm được
chua xót bật khóc, cha thì tức tới mức làm bệnh tim phát tác, lấy đầu
húc vào tường, há miệng thở phát tiết u uất trong lòng.
Tất cả lại lần nữa tái diễn, nhưng đây là nước mắt hạnh phúc, và kích động vì niềm vui.
Tằng Kha nhảy bật dậy ôm chầm lấy Tô Xán, thơm liên tục lên há má của y, Tô Lý Thành cũng hơi chấn tĩnh lại, gật đầu liên hồi:
- Con trai, giỏi, giỏi, giỏi ...
Nói liền ba chữ giỏi xong không còn biết phải nói gì, mãi mới thêm được một câu:
- Con hiểu chuyện thật rồi.
Tô Xán cũng rưng rưng nước mắt, cắn răng không để nó rơi xuống, vận mệnh cuối cùng cũng đã cấp giấy thông hành cho mình, cuộc đời y thay đổi từ
thời khắc này.
..........
Tô Xán chưa bao giờ thấy cha mẹ suốt cả đêm không ngủ mà trông lại còn
trẻ hơn nhiều, mẹ trước đó vì vấn đề công ty giảm biên chế mà dung nhan
tiều tụy, qua một đêm thay đổi hẳn, rạng rỡ hẳn lên.
Tằng Kha lấy ra mỹ phẩm vốn cất kỹ ít khi dùng, cha sáng sớm thức dậy
nhân hôm qua nắng gắt nước nóng tắm một hồi, thay chiếc sơ mi mới, giày
da, cạo râu, chải tóc, trông rất tinh thần. Tô Lý Thành sáng chăm chỉ
rèn luyện nên vẫn giữ được vóc dáng khi đi lính, chỉ là thường ngày áp
lực công tác và lo lắng chuyện học tập của Tô Xán nên thần sức không
tốt, cha bây giờ làm Tô Xán thấy hơi không nhận ra.
Nói thêm, đêm qua Tô Xán ngủ say tít, đặt lưng xuống là ngủ, không mơ mộng gì hết.
- Cha, mẹ, thế này có khoa trương quá không, sáng sớm đã lấy ảnh cũ ra xem ...
Tô Xán dở khóc dở cười, hôm nay là ngày cuối cùng tới trường sau khi có
thành tích, cha mẹ đêm qua nói chuyện suốt đêm, sáng ra mở album ảnh khi nhỏ của Tô Xán, chụm đầu thảo luận, mặt mày hào hứng.
- Con trai mẹ dậy rồi, mẹ hâm đun nóng sữa cho con ở trong bếp, có cả
bánh bao, hôm nay còn phải tới trường, sơ trung là giai đoạn mỹ hảo
trong đời người, còn cáo biệt bạn bè nữa, con à .. Con phải quý trọng.
Tằng Kha mặt mày hớn hở nói: