Ngồi ở vị trí, thời điểm Lăng Vũ còn đang cảm thấy nhàm chán thì giám đốc Lý lại đến tìm. Nhưng lần này ông ta cũng không phải tìm nói chuyện phiếm, mà là có nhiệm vụ giao cho Lăng Vũ.
Đối với việc này Lăng Vũ rất là vui.
Trong tay giám đốc Lý cầm một chồng văn kiện đi tới nói:
“A, Tiểu Lăng hiện tại đem mấy văn kiện này đưa đến công ty con ở khu đông đi. Tự mình giao cho người phụ trách, nhớ kỹ là giao tận tay cho người kia. Sau đó thời điểm về đem một ít văn kiện sửa sang lại, những văn kiện đó tôi sẽ đặt ở trên bàn cậu. Khi trở về liền bắt đầu công việc sửa sang văn kiện. Không còn việc gì thì hiện tại liền xuất phát đi!”
Sau khi nói xong, giám đốc Lý lại đem địa chỉ công ty con ở khu đông viết ra giao cho Lăng Vũ.
Nghe được quản lý giao cho nhiệm vụ, Lăng Vũ lập tức đáp ứng ngay. Sau đó Lăng Vũ cầm tư liệu cùng địa chỉ bắt đầu đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài trên mặt Lăng Vũ vẫn treo tươi cười nhàn nhạt, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể không cần làm người rảnh rỗi.
Trong văn phòng mỗi người đều có công việc của riêng mình, ai cũng bận rội, chỉ có một mình Lăng Vũ ngồi ở không nhàn rỗi không việc gì làm. Hiện tại thật vất vả có việc làm, cho nên phải hoàn thành cho tốt.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Vũ càng lúc càng vui vẻ, bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mà sau khi Lăng Vũ rời đi không lâu, giám đốc Lý liền phái người đưa tới hai núi lớn tài liệu. Người đưa tài liệu để tài liệu trên bàn xong liền đứng ở bên cạnh bàn thở hổn hển. Sau đó hắn nhìn thoáng qua hai chồng tài liệu khủng bố được hắn chuyển đến, liền lập tức rút lui khỏi hiện trường.
Như sợ chậm một chút thì nhiệm vụ chỉnh lý số tài liệu giống như núi sẽ đổ úp ở trên đầu hắn vậy.
Mà Lưu Mai ngồi cạnh Lăng Vũ cũng lộ ra biểu tình “ta biết sẽ như vậy mà“.
Sau đó nhìn hai núi tư liệu nghĩ mà sợ, Lưu Mai liền lập tức xoay người nhìn màn hình máy tính trước mặt.
Lưu Mai xác thật là sợ những văn kiện đó, bởi vì trước khi Lăng Vũ tới, cách đây không lâu những nhiệm vụ này chính là cô ấy làm. Đoạn thời gian khổ ải không nói nổi kia, vừa nhớ tới liền sẽ làm toàn thân run lên.
Bất quá hiện tại không còn là nhiệm vụ của mình rồi, rốt cuộc cái nhiệm vụ gian khổ đã đổ ở trên người Lăng Vũ đơn thuần thành thật kia.
Tuy rằng cảm thấy có chút đồng cảm với Lăng Vũ, nhưng Lưu Mai lại cũng chỉ có thể cảm thán ở trong lòng. Bởi vì không rơi ở trên đầu Lăng Vũ, nhiệm vụ khủng khiếp kia liền tiếp tục rơi trên đầu cô ấy.
Ngẫm lại thấy quá khủng bố, vì thế cô ấy chỉ có thể ở trong lòng vì bi ai thay cho Lăng Vũ.
Lại một lần nữa liếc mắt nhìn số văn kiện giống núi đôi, ở trong lòng Lưu Mai nổi lên cảm xúc muốn rút khăn tay nhỏ, tỏ vẻ chính mình thật sự cùng những văn kiện kia đoạn tuyệt quan hệ.
Sau một hồi, Lưu Mai liền cảm giác nhẹ nhàng không ít, sau đó thần thanh khí sảng bắt đầu công tác.
Mà lúc này Lăng Vũ còn ở bên ngoài ngồi xe bus đến công ty con ở phía đông giao và nhận văn kiện, cũng không ý thức được đang có một đống lớn nhiệm vụ chờ mình trở về hoàn thành.
Có lẽ là bởi vì sắp giữa trưa, Lăng Vũ nhìn ngoài cửa sổ xe thấy mọi người đều hướng đến cửa hàng thức ăn nhanh. Cái này làm cho Lăng Vũ vốn đang không cảm thấy đói, đột nhiên cảm giác bụng kêu ầm ĩ.
Đưa bàn tay không ra chậm rãi vuốt ve cái bụng đang kêu ầm ĩ, nghĩ chờ đưa xong văn kiện sẽ liền chạy đi tìm một chỗ ăn trưa.
Nghĩ đến ăn trưa, Lăng Vũ liền nhớ tới những món ngon Bách Tiêu đã làm. Thèm thuồng, Lăng Vũ nuốt nuốt nước miếng. Hơn nữa càng nhớ đến món ngon cái bụng rỗng càng kêu to hơn, khiến Lăng Vũ càng mơ tưởng về bàn ăn mà Bách Tiêu làm.<HunhHn786>
Nhưng nhớ đến Bách Tiêu hiện tại còn ở trường học học tập, Lăng Vũ chậm rãi lộ ra thần sắc thất vọng.
A, xem ra mình thật đúng là không thể rời xa Bách Tiêu rồi!
Nghĩ đến Bách Tiêu săn sóc cùng quan tâm mình, trên mặt Lăng Vũ lộ ra nụ cười ôn nhu mà bản thân không hay biết.
Bộ dáng biểu tình này giống như là đang nghĩ tới mình yêu mến, tràn ngập ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Đứng ở bên cạnh Lăng Vũ là một người phụ nữ, nhìn thấy biểu tình trên mặt Lăng Vũ, cô ấy đã nghĩ cậu trai trẻ này chắc đang nhớ người yêu.
Trong lòng cô ta thấy hâm mộ cô bạn gái của chàng trai trẻ này, sau đó trong lòng lại mắng ông chồng chết bầm trong nhà mình. Nếu lão kia có thể đẹp trai giống cậu trai này, cả khi đứng ở trên xe bus nghĩ đến người yêu, thì tốt biết mấy.
Bản thân mình cũng không cần mỗi ngày vất vả quần quật giống người ở. Vừa phải bận rộn việc trong việc ngoài, hết việc nhà cửa đến việc con cái. Dù bây giờ mới 35 tuổi mà nhìn giống bà lão 50 tuổi. Nghĩ đến cuộc sống khốn khó hiện tại mà cô ta thấy bi ai.
Trong khi đi xe người phụ nữ bắt đầu ở trong lòng âm thầm rơi lệ, sau đó hâm mộ cô gái được Lăng Vũ tưởng nhớ.
Đại khái sau một giờ, Lăng Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ đem văn kiện đưa đến công ty con phía đông, sau đó bắt đầu đi kiếm đồ ăn.
Bụng đã trống không rất lâu, vì thế Lăng Vũ tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh lót bụng.
Đừng nói ăn gì, không có quán nào làm đồ ăn vừa miệng bằng Tiêu Tiêu. Hiện tại ăn đồ ăn bên ngoài, Lăng Vũ càng muốn ăn món do Tiêu Tiêu làm. Vì thế tùy tiện ăn mấy miếng, Lăng Vũ liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền ngồi xe bus trở về công ty.
Vừa bước vào cửa phòng, Lăng Vũ đã bị đống văn kiện đặt ở trên bàn mình làm trợn tròn mắt.
Mà Lưu Mai ngồi bàn bên cạnh hướng sang nhìn Lăng Vũ với ánh mắt đồng tình. Sau đó cô ấy lại hơi sợ ngó một chút hai núi văn kiện trên bàn Lăng Vũ.
Lăng Vũ không biết vì cái gì Lưu Mai dùng ánh mắt như vậy nhìn chính mình. Không rõ, Lăng Vũ đành phải bỏ đi việc phí tâm tư nghĩ ngợi, sau đó đi hướng về bàn làm việc.
Nhớ tới trước khi mình đi ra ngoài giao văn kiện, giám đốc Lý đã nói sau khi trở về phải sửa sang chỉnh lý số văn kiện được đặt ở trên bàn làm việc.
Nói vậy số văn kiện hiện tại đặt ở trên bàn chính là nhiệm vụ mình phải hoàn thành đi!
Lăng Vũ trong lòng có chút lắp bắp kinh hãi.
Núi văn kiện này không phải quá nhiều sao?
Sau đó lại nhìn một chút hai núi giấy đặt trên bàn cần được sửa sang và yêu cầu công việc kèm theo, lúc này Lăng Vũ mới minh bạch vừa rồi vì sao Lưu Mai dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn mình.
Nhiệm vụ này xác thật không phải quá gian khổ có điều mất không ít thời gian. Bất quá Lăng Vũ cũng không nghĩ nhiều. Dù gì đây chính là công tác dành cho mình, oán giận khẳng định là không có khả năng.
Cho nên chỉ có thể bắt tay vào làm việc ngay để kịp hoàn thành công tác.
Mà còn phải làm xong việc trước giờ tan tầm, bằng không sẽ không kịp thời gian đến chỗ hẹn ăn tối cùng Phương Na.
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền bắt đầu thu hồi suy nghĩ miên man, nghiêm túc đọc kỹ bản chỉ dẫn công việc. Sau đó bắt tay vào việc, vùi đầu vào núi giấy tờ, hoàn thành nhiệm vụ được giao.