Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 24: Chương 24: Bệnh viện bị phong tỏa 03




Vương Khai Thiên đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn những người bị thương tại hành lang.

Dù nằm trên mặt đất quấn băng gạc, ngồi dưới đất, hay là thống khổ **, thì điều bị chém vài đao trên người......

Nhíu mày, Vương Khai Thiên ngăn lại một vị cảnh sát đang đi vào trong, nhỏ giọng hỏi:" Sao lại bị thế này? Làm sao lại có nhiều người bị thương như vậy?"

Vị cảnh sát kia hiển nhiên là nhận ra Vương Khai Thiên, bị ngăn lại liền nhỏ giọng trả lời:" Hai bang phái đột nhiên đánh nhau sống mái, đừng có nhìn nhiều người bị thương như vậy mà lầm, thật ra người chết còn nhiều hơn nữa....."

"Sở cảnh sát trước đó không nhận được tin tình báo gì sao?" Vương Khai Thiên nhướng mày, không có thời gian đến ngăn chặn sao?

Tiểu cảnh sát lắc đầu nói:" Không có."

Hai người vẫn đang nói chuyện, ai cũng không chú ý đến, cách đó không xa có hai người đang dựa tường che lại miệng vết thương, liếc nhìn Vương Khai Thiên, ánh mắt không có ý tốt.

Trước khi từ đạo quán trở về, Lâm Mạc đã đáp ứng đến nhà Quý Thế Lăng, cho nên sáng hôm nay, y liền đem Tỳ Hưu đã làm gần xong bỏ vào tay nải, xách đến đợi ở cửa rồi được Quý đại lão bản đón đi.

"Ồ, đây là nhà ngươi sao? Lớn thật a!" Lâm Mạc cảm thán.

Nhà Quý Thế Lăng không giống phòng nhỏ sân nhỏ phong cách cổ xưa như nhà của Lâm Mạc, nhà này mang theo kiểu kiến trúc phương Tây, vừa vào cửa, liền trông thấy một hoa viên lớn, sau mới đến nơi để ở.

Quý Thế Lăng hỏi:"Không đi vào xem?"

Vừa tiến vào đại môn, Lâm Mạc liền yêu thích cái hoa viên này, chính giữa hoa viên còn bố trí một đình nhỏ kiểu tây, bên trong đặt ghế dựa thoải mái.

Lâm Mạc kéo Quý Thế Lăng đi đến, đặt mông ngồi xuống cái ghế dựa có đệm mềm.

"Không vào, nơi này rất tốt, ánh sáng đầy đủ, không khí trong lành."

Lâm Mạc vừa nói, vừa lấy tiểu tay nải đang treo trên người đặt lên bàn.

Quý Thế Lăng thấy thế, cũng ngồi xuống.

Mở tay nải ra, bên trong có một tầng vải mềm, dùng để bao lấy ngọc Tỳ Hưu, Lâm Mạc đem vải cầm ra.

"Ngươi xem, được không?" Mở ra vải mềm, Lâm Mạc chỉ vào hai khối ngọc tạo hình Tỳ Hưu.

Ngọc xanh biếc sáng bóng, bề ngoài bóng loáng tinh tế, sinh động, ngón tay Quý Thế Lăng chạm lên còn có thể cảm nhận được một loại dịu dàng truyền đến từ ngón tay.

Tỳ Hưu tạo hình tinh tế, đường cong rõ ràng, thần thái hung mãnh cũng được chạm khắc ra đến, đầu rồng, thân ngựa, chân lân, hình dạng tựa như sư tử, đầu gương lên, tựa như đang há mồm rít gào, hung mãnh uy vũ.

"Không tồi, rất đẹp." Quý Thế Lăng nói ra nhận xét chân thật từ đáy lòng, trong mắt còn mang theo yêu thích.

Lâm Mạc phi thường hài lòng với thái độ của đối phương, trên mặt mang theo ý cười, làm cho má lúm đồng tiền cũng hiện ra.

Quý Thế Lăng trông thấy, ánh mắt tối sầm, vốn ngón tay đang ở trên mặt Tỳ Hưu, liền không khống chế được nâng lên, lập tức chọc lên trên mặt Lâm Mạc.

Lâm Mạc:????

Nhìn đôi mắt chớp chớp của Lâm Mạc, mang điểm mờ mịt, Quý Thế Lăng ho khan một tiếng nói:"Má lúm đồng tiền của ngươi thật sâu....."

Ngón tay chọc một cái, xúc cảm thật tốt, lập tức hãm sâu vào.

Ngón tay của Quý Thế Lăng chọc lên trên má lúm đồng tiền, Lâm Mạc không thèm để ý, ngược lại càng cười lớn, vui vẻ nói:" Ân, đúng không, cái đồng tiền này của ta, ta cũng rất thích nó, hì hì."

Bởi gương mặt bên trái bị ngón tay của Quý Thế Lăng chọc chọc, cho nên Lâm Mạc làm mẫu nâng ngón tay lên chọc vào má phải của chính mình.

"Ta trộm nói cho ngươi, ta cũng rất yêu thích má lúm đồng tiền của mình, cứ như vậy." Lâm Mạc động ngón tay, đối với mặt của mình chọc chọc.

Quý Thế Lăng:......Ngươi, ngươi đây là phạm quy!

"Bất quá, bình thường trước mặt người ngoài ta sẽ không làm vậy, bằng không họ sẽ nghĩ ta tự luyến." Lâm Mạc buông tay của mình xuống, thuận thế bắt lấy ngón tay của Quý Thế Lăng.

"Ngọc Tỳ Hưu này còn mấy ngày nữa sẽ hoàn thành, đến lúc đó ta lại cho người đem lại đây, thế nào?" Lâm Mạc nghiêng đầu hỏi.

"Được." Quý Thế Lăng gật đầu đáp ứng, ngón tay phía dưới bàn giật giật, dùng một bàn tay khác cầm lấy.

Nói xong, lúc sau Lâm Mạc hứng thú bừng bừng phổ cập khoa học về ngọc thạch cho Quý Thế Lăng, đồ án nào nên chọn ngọc gì để chạm khắc cho đẹp nhất, nói nói, đôi mắt nhỏ của Lâm Mạc liền liếc đến cổ áo của Quý Thế Lăng.

Lâm Mạc hắc hắc cười một tiếng:" Có thể cho ta nhìn vòng cổ ngươi không, cái ngọc bội kia của ngươi......Ta cảm thấy rất đẹp."

Quý Thế Lăng nhướng mày, buồn cười mà nhìn đôi mắt thèm nhỏ dãi của Lâm Mạc, gật đầu, vươn tay lấy vòng cổ xuống.

Sợi dây không tính là dài, cũng không thể trực tiếp từ đầu cởi ra, trên sợi dây có một cái khóa yêu cầu tự mình tháo.

Móc khóa ở vị trí sau gáy của Quý Thế Lăng, yêu cầu phải vòng tay ra sau mới mở được, Lâm Mạc vừa thấy, lập tức nhảy nhót đứng lên, đi qua.

"Thế Lăng, để ta giúp ngươi đi." Lâm Mạc đứng trước mặt Quý Thế Lăng, duỗi tay giúp y cởi vòng cổ.

Tay của Quý Thế Lăng đang duỗi ra, liền thả xuống.

Ôi, trông thấy cơ ngực của Quý Thế Lăng.....

Hôm nay cổ áo của Quý Thế Lăng mở hơi thấp, Lâm Mạc còn vừa lúc đứng trước người hắn, cúi đầu liền thấy được bên trong cổ áo đối phương.

Lâm Mạc xoay đến xoay lui, hâm mộ ghen tỵ nhìn dáng người của Quý Thế Lăng, nghĩ muốn nhìn thêm vài lần.

"Mạc bảo, còn chưa cởi được sao?" Quý Thế Lăng hỏi.

"Mở được rồi, mở được rồi." Lâm Mạc thu hồi ánh mắt, đem vòng cổ cầm xuống, ngọc bội của hắn treo lắc lư.

Ngọc bội hình tròn, ở giữa chạm khắc hoa văn hình rồng, Lâm Mạc nắm ở trong tay, nháy mắt cảm giác được một loại mát lạnh từ ngọc bội truyền đến trái tim, suy nghĩ cả người đều minh mẫn hơn.

Ngọc bội điêu khắc phức tạp, hai mặt đồ án trái phải bất đồng, cố tình chính giữa vẫn là khắc rồng, hoa văn phía trước đơn giản, đồ án phía sau hình rồng được chạm khắc giản dị.

Đời trước, Lâm Mạc thích nhất chính là nắm ngọc bội trong tay tĩnh tâm ngưng thần, mặc kệ là khắc bùa, hay là tu luyện thuật pháp đều là làm ít công to.

"Đúng rồi, lần trước ngươi nói ngọc bội kia là người khác cho ngươi, ai cho?" Lâm Mạc hai mắt chờ mong nhìn Quý Thế Lăng.

Quý Thế Lăng nhìn nhìn ngọc bội:" Ngươi thích ngọc bội này sao?"

Lâm Mạc gật đầu:"Thích a, ta còn chưa bao giờ gặp được ngọc bội đẹp như vậy, đồ án hai mặt đều không giống nhau."

Lâm Mạc vui sướng vuốt ngọc bội nói, quan trọng nhất vẫn là ngọc bội này đời trước được lưu lại tại đạo quán, rất có thể đây là đồ vật của ân nhân, manh mối quan trọng như vậy, Lâm Mạc đương nhiên muốn biết.

Quý Thế Lăng nhấp miệng, vừa muốn nói gì đó, liền trông thấy Giản Hưng vội vàng chạy đến:"Lão bản, không tốt, đã xảy ra chuyện!"

Giản Hưng lập tức bổ nhào vào cái bàn, đôi tay chống bàn nói, đồng thời nhìn về phía Lâm Mạc:" Tiểu thiếu gia, vị bằng hữu kia của ngươi, nữ nhi của Vương Phú Nguyên đã gặp chuyện!"

Lâm Mạc quýnh lên:"Sao lại như vậy?"

"Còn không phải hôm nay có hai bang phái đánh nhau đến sống chết sao, người bị thương toàn bộ đều được đưa đến bệnh viện, nhưng ai biết bên trong còn có người không bị thương, đều là giả, sau khi đi vào liền đem cảnh sát trông coi bọn họ đánh chết, hơn nữa còn đem vị bằng hữu kia của ngươi khống chế, hiện tại còn đang giằng co trong bệnh viện."

"Hơn nữa, Đại Thành cũng ở bên trong, hắn cũng quá xui xẻo, mấy ngày nay không phải hắn bị bệnh sao, hôm nay vừa vặn đi bệnh viện mua thuốc, kết quả đến thời điểm hỗn loạn, đại bộ phận người ở trong bệnh viện đều trốn thoát, tên hán tử cường tráng Đại Thành kia thế nhưng còn chưa ra."

Đại Thành cùng Giản Hưng đều là thủ hạ của Quý Thế Lăng, chẳng qua Đại Thành hỗ trợ quản lý chuyện kinh doanh của Quý Thế Lăng, không thường xuyên đi cạnh hắn.

Lâm Mạc lo lắng cho Vương Khai Thiên, đem ngọc bội trả lại cho Quý Thế Lăng liền muốn đến bệnh viện, tình huống hiện tại, phải đi đến bệnh viện mới có thể rõ ràng.

Giản Hưng lại đây là vì muốn kêu người tìm cách, vì thế liền mang theo Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng chạy đến bệnh viện.

"Vương thúc, tình huống bây giờ ra sao?" Mới vừa bước xuống xe, Lâm Mạc liền nhìn thấy Vương Phú Nguyên đang phát sầu đứng ở cổng lớn của bệnh viện.

"Là Mạc bảo a." Vương Phú Nguyên lắc đầu, thở dài:" Bọn họ đã đem người khống chế, nói là chỉ cần chúng ta đi vào liền giết."

Trong lúc bùng nổ hỗn loạn, đại đa số người trong bệnh viện đều chạy thoát, lúc này đã được sở cảnh sát an bài đến nơi khác.

Tại lầu ba bệnh viện, Hồng Vũ chiếm cứ một căn phòng bệnh, đem con tin có trong tay tất cả đều cột lại ở đây, chính hắn đi đến cửa sổ bên cạnh, nhìn ra ngoài.

" Triệu Hành nếu như lời ngươi nói không phải là thật, vậy đừng trách ta không khách khí, nhìn thấy người bên ngoài chưa, chúng ta đều không thể trốn khỏi." Hồng Vũ hung tợn kéo mành lên nói.

Người được gọi là Triệu Hành, ngồi trên một cái ghế, trong tay cầm lấy dao nhỏ, nhìn người bị trói dưới mặt đất, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Lúc này hắn nghe thấy lời của Hồng Vũ, ngẩng đầu cười cười:" Ngươi yên tâm, tuyệt đối là thật."

Vương Khai Thiên nghe thấy cũng không hiểu bọn họ là đang nói cái gì, nhíu mày, xem ra nhóm người này đều có âm mưu a, bọn họ làm sao biết được mấy ngày nay nàng nằm trong bệnh viện?

Giật giật đôi tay đang bị trói, trong lòng Vương Khai Thiên buồn bực, nếu như không phải lão nương sinh bệnh, thân thể hư nhược, sao có thể dễ dàng bị các ngươi trói đến, tốt xấu gì, bên người ta cũng có rất nhiều tiểu đệ, đánh bại cả sở cảnh sát không địch thủ a.

"Ngươi không sao chứ?" Vương Khai Thiên nhỏ giọng mở miệng hỏi.

Kỳ thật người này có thể chạy thoát, nhưng vì cứu một đứa nhỏ, để nó ra ngoài trước, kết quả chính mình bị bắt, trói lại đây.

"Không sao, chỉ là bị cảm." Đại hán thấp giọng đáp lời.

Hắn cùng Vương Khai Thiên ngồi cùng một chỗ, lúc này nhìn thấy chân Vương Khai Thiên bị ép chặt, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân có chút đơn bạc, không đành lòng giật giật chân, chừa chút chỗ cho nàng.

Trong lòng Vương Khai Thiên đang nghĩ, không ngờ người này nhìn cao lớn thô kệch, nhưng thật ra tâm tư lại tinh tế như vậy.

Hồng Vũ cùng Triệu Hành là hai người đứng đầu trong bang phái, lần này hai bang phái đánh nhau cũng là có âm mưu từ trước, lúc này Hồng Vũ đang đi lại trong phòng bệnh, so với thần sắc trấn định của Triệu Hành, hắn có vẻ nôn nóng hơn.

"Đi, chúng ta ra ngoài!" Đi trong chốc lát, Hồng Vũ cau mày nói với Triệu Hành.

Triệu Hành đem dao nhỏ đang xoay trong tay dừng lại, thần sắc nhàn nhạt đi theo Hồng Vũ ra ngoài, trong phòng chỉ dư lại vài người.

Vương Khai Thiên làm bộ thành thật chờ đợi, trong lòng kỳ thật lại đang nghĩ biện pháp làm sao để có thể mở sợi dây thừng chạy đi, đúng lúc này, nàng cảm thấy phía sau có người đang đụng đụng vào lưng mình.

Cẩn thận quay đầu nhìn lại, phát hiện người nọ mặc áo choàng màu trắng, thấy Vương Khai Thiên nhìn qua, bất động thanh sắc giật giật áo blouse trắng trên người mình, trong miệm mấp máy:" Dao phẫu thuật."

Nháy mắt Vương Khai Thiên liền hiểu rõ, đôi tay mỗi người bọn họ đều bị cột lại phía sau, muốn lấy dao phẫu thuật, tự mình là không có khả năng, nhưng Vương Khai Thiên là ở phía trước người nọ, bàn tay ở phía sau, chỉ cần nhắm đúng vị trí động động là có thể lấy được.

Nhưng mà hiện tại người nơi đây đang bị theo dõi gắt gao, phải tìm được thời cơ thích hợp, hơn nữa nếu đem dây thừng cởi bỏ, nhiều người như vậy, bọn họ muốn chạy trốn vẫn là có chút khó khăn.

Không chờ đến thời điểm thích hợp, Hồng Vũ cùng Triệu Hành đã quay trở lại, nhìn sắc mặt của Hồng Vũ, hiển nhiên là cuộc nói chuyện vừa rồi làm hắn khá hài lòng.

Thời gian chậm rãi trôi đi, lúc bọn họ đang cùng cảnh sát giằng co, sắc trời dần dần tối xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.