Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 20: Chương 20: Nhà hoang cổ trong thôn 04




Thì ra, sau khi đem Quý Thi Vận trói lại ném ở cửa, lúc sau liền cho người canh gác xung quanh, chờ nhóm người Giản Hưng tới cửa lật ngược tình thế.

Chính là đợi mãi đợi mãi, lại không thấy ai đến, có người đã bắt đầu không còn kiên nhẫn. Lấy lí do đi WC, công khai lười biếng.

Người canh giữ bên cạnh Quý Thi Vận cũng đã đi vào bên trong, lại nhìn Đại Đồ ngồi ở đối diện, nàng liền thử giật giật tay bị trói ở phía sau, sau đó liền tuyệt vọng phát hiện dây thừng trói thật chặt, có muốn động cổ tay cũng không thể.

Hiện tại nàng chỉ mong mấy người cứu nàng đến nhanh một chút.......

Quý Thi Vận miệng bị bịt kín, người lại bị ném xuống đất, lưng dựa vào bức tường bên cạnh đại môn, chỉ có thể chán ghét nhìn về phía đối diện bên trong nhà, nhưng mà vừa nhìn nàng liền hãi hùng khiếp vía.

Tòa nhà ở đây cây cỏ rối loạn, không người sửa sang, ao nhỏ bốc mùi không thôi, ngay cả cạnh cửa đều có cỏ dại leo đầy tường, lộn xộn bất kham, nhìn liền biết không phải là bộ dáng có người cư trú.

Nhưng mà Quý Thi Vận lại sợ hãi trừng lớn đôi mắt, nhìn cái phòng không xa phía trước, bên trong cửa sổ lại có bóng người đi lại......

Ban đầu, Quý Thi Vận còn tưởng rằng bóng người kia là giống những người khác đi WC, kết quả đôi mắt còn chưa dời đi, bóng người kia đã chậm rãi di động đến nơi Quý Thi Vận có thể nhìn rõ.

Người kia sao có thể gọi là người, rõ ràng là thây khô không biết từ đâu mà đào ra được!

Nó đã không thể nhìn ra là nam hay nữ, quần áo lam lũ xuyên ở trên người thây khô, tóc trên đầu thưa thớt chỉ chừa vài sợ rơi xuống, đôi mắt trợn lên cơ hồ muốn lòi ra, ác ý xuyên thấu từ khung cửa sổ nhìn nhóm người này chăm chú.

Quý Thi Vận sợi hãi nhìn nó, thân thể cứng đờ, vô pháp khống chế ánh mắt mình dời đi, thây khô giống như là một món đồ vật trên người chỉ còn có lớp da, lỏng lẻo treo trên người, lại không nhìn thấy môi, lộ ra hàm răng sắc nhọn, phát ra ý cười không hề có tiếng động.

Đúng lúc này, thứ kia di chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt của Quý Thi Vận, nàng bị dọa run lên, cả người run rẩy, thứ kia càng ác ý cười tươi hơn.

Quý Thi Vận bộ dáng run rẩy đương nhiên làm Cầm Tử chú ý, hắn nhíu mày đá một chân vào Đại Đồ: "Đi, xem nữ nhân kia sao lại bị vậy."

Đại Đồ không kiên nhẫn cầm lấy con doa nhỏ, thật là không nghĩ đứng dậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Quý Thi Vận.

Thân thể cao lớn của Đại Đồ ngăn trở tầm mắt, Quý Thi Vận mới bình tĩnh lại một chút, phát ra âm thanh ngô ngô, muốn nói gì đó.

Đại Đồ nhíu mày: "Tiểu cô nương muốn nói cái gì?"

Nói, Đại Đồ ngồi xổm xuống.

Đại Đồ ngồi xổm xuống, Quý Thi Vận có thể lướt qua bời vai của hắn, nhìn về phía sau lưng hắn, vừa nhìn thấy, Quý Thi Vận càng thêm nhúc nhích giãy giụa, trong miệng dùng sức ngô ngô.

Thì ra, không biết từ khi nào, thứ ở cạnh cửa sổ kia đã không còn, thế nhưng lại nhiều thêm hai "người" hướng về nơi này đi đến.

Hai "người" kia sắc mặt trắng xanh, bước chân nhẹ nhàng thêm vài phần lười nhát đi về phía bên này.

Nhưng đay không phải là việc làm Quý Thi Vận sợi hãi, nàng càng sợ hãi chính là quỷ ảnh trên người của hai người kia, chúng lay động, bám vào lưng của hai người, hai mắt đen nhánh, huyết lệ rơi xuống, hai thân quỷ ảnh kia không biết làm thế nào mà kéo tay kéo chân một vòng lại một vòng quấn trên người bọn họ, khống chế bọn họ đi đến đây.

Có lẽ sắc mặt của Quý Thí Vận quá mức tái nhợt, trong ánh mắt còn mang theo sợ hãi, Đại Đồ nghi hoặc duỗi tay đem thứ che miệng nàng bỏ xuống.

Vừa lấy ra đến, Quý Thi Vận liền run môi, mang theo tiếng khóc nức nở: "Sau.....Phía sau."

Phía sau?

Cầm Tử cùng Đại Đồ nghi hoặc, phía sau làm sao? Phía sau Cầm Tử có nghe thấy tiếng bước chân, nhưng hắn cho rằng đó là đám huynh đệ kia trở lại, liền không quá để ý.

Nghe được lời Quý Thi Vận, trong lòng khả nghi, không phải là người của Quý Thế Lăng trộm vào đây chứ?

Đúng lúc này, Cầm Tử nghe thấy có tiếng bước chân đi đến, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, phản xạ trốn qua một bên rồi xoay người lại, phát hiện ra là huynh đệ của hắn.

"Hai người các ngươi làm sao vậy?!"

Cầm Tử rống giận, vừa rống xong, hắn liền phát hiện hai người này có chút không thích hợp, lại nhìn đến quỷ ảnh kia sắc mặt càng khó coi.

"Lão đại, đây là thứ gì?" Có người kinh hoảng kêu lên.

"Sợ cái gì!" Cầm Tử la lớn, nắm chặt đại đao trong tay, hắn lang bạt nhiều năm như vậy, nếu như không tàn nhẫn, không can đảm thì sẽ không có khả năng lên làm lão đại.

Sự việc sau đó vượt qua dự kiến của hắn, hắn cố gắng lấy can đảm thật lớn, nhổ nước bọt lên đại đao, la lên một tiếng hướng về phía hai người kia bổ đến.

Đại đao tàn ác bổ lên đầu hai người, máu văng khắp nơi, Quý Thi Vận sợ hãi kêu lên.

Máu đỏ tươi phun lên người Cầm Tử, quỷ ảnh cũng biến mất trong tầm mắt, hai kẻ kia cũng ngã xuống, Cầm Tử nở nụ cười lớn nói: "Thấy chưa, mặc kệ là thứ gì, ta điều chém hết......."

Lời còn chưa dứt, tiếng cười đã bị ngăn lại, Cầm Tử cứng người cúi đầu, chỉ thấy hai người đã bị hắn chém, thu hồi cái cổ, lộ ra huyết nhục mơ hồ cùng xương trắng hếu, rõ ràng đã chết thế nhưng lại có thể trợn tròn đôi mắt, ánh mắt mang theo tử khí âm trầm nhìn hắn chằm chằm.

"A!" Cầm Tử la lên, đem một người trong đó đá ra, lại cầm cây đao đem người còn lại chém đứt một cái tay, lúc sau bất ngờ lui về sau vài bước.

Chưa dừng lại ở đó, cái người bị đá kia, thế nhưng trong miệng có máu tràn ra, hắn nằm trên mặt đất, thân thể nảy lên, thân mình bật dậy, cánh tay bắt đầu vặn xoắn, cong về phía sau, độ cong không phải người có thể làm được.

Tiếp theo toàn bộ cơ thể xoắn ngược, hai mắt chảy máu đỏ nhìn chăm chú vào nhóm người đối diện.

Khuỷu tay lộ ra xương trắng chọc xuống mặt đất, làm người nhìn cũng cảm thấy tay bắt đầu đau.

Nhưng mà hiện tại không phải là lúc nghĩ về việc này, bởi vì người đó đã nhanh nhẹn bò về phía những người ở đây, thân thể vặn vẹo làm một số người kinh hoảng la lên.

Mà một người khác bị chém đứt tay cũng y như vậy.

Có người không thể chịu nổi, la một tiếng xoay người hướng về đại môn, nghĩ muốn mở cửa nhưng mà cho dù hắn dùng bao nhiêu khí lực kéo then cài cửa, cửa cũng không mở được........

Hết sức kinh hoảng cùng thất thố, người nọ trông thấy đại môn bắt đầu xuất hiện máu loãng dính lên tay mình, mà trên cửa cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, gập ghềnh, không ngừng phập phồng lên.

Nhìn lại thứ đang phập phồng, có mũi có miệng, rõ ràng là mặt người!

Trên cửa xuất hiện vô số khuôn mặt, chậm rãi, đôi tay đỏ như máu duỗi ra, bắt lấy những người đang vây lấy cánh cửa, kéo bọn họ nến gần, đôi mắt đỏ tươi miệng mở to, lộ ra hàm răng sắc bén, hướng về phía đầu người gặm xuống.

"A...!" Quý Thi Vận không thể kiềm chế mà hét chói tai, hai chân đột nhiên đạp lung tung trên mặt đất, kéo bản thân không ngừng lùi về sau, đôi tay của nàng tuy đã bị trói, nhưng hai chân thì không, vì thế mà giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, muốn chạy thoát khỏi nơi này.

Thế nhưng nơi này nào có chỗ cho nàng thoát thân?

Trên cửa, vô số tay quỷ mặt quỷ giãy giụa từ trong thoát ra, bắt lấy người đang kêu rên ấn lên cửa, muốn chạy thoát, lại chỉ có thể bất lực la hét.

Trong viện, có hai người không ngừng bị dao nhỏ chém lên trên người, thế mà không chết, không, có lẽ bọn họ đã sớm chết, thân thể vặn vẹo ngã xuống mặt đất, không ngừng hướng đến những người khác truy đuổi.

Bên trong hoảng loạn, Quý Thi Vận bị người hung hăng đụng trúng, đầu đập vào trên ghế đá, ý thức lập tức mơ hồ.

Trước khi hôn mê, nàng còn nghe thấy tiếng của vô số người rên rỉ, như là tiếng hát phát ra từ địa ngục, nghe đến nhân tâm sợ hãi, tiếp theo là thanh âm túm kéo.......Lúc sau, nàng lâm vào hôn mê.

Sau đó nữa, là thấy nhóm người Lâm Mạc.

Trừ bỏ Lâm Mạc còn có Quý Thế Lăng, một người sắc mặt bình thường, một người mặt vô biểu tình.

"Ngô, cũng không biết thời gian trôi qua lâu như vậy, những người đó còn sống hay không?" Lâm Mạc chống cằm nói.

Người ngoài nghe thấy lời của Lâm Mạc, theo bản năng mà nhìn bên trong ngôi nhà, vô cùng tĩnh lặng, đen tối, là ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với tòa nhà, lại nhìn đến khung cửa sổ có cỏ dại leo lên, liên tưởng đến câu chuyện ban nãy của Quý Thi Vận, có vài người sắc mặt tái nhợt cúi đầu, không dám nhìn nữa, sợ bản thân nhìn thấy thứ không nên thấy.

"Trước mặc kệ những kẻ đó, nhưng tiểu thư này vận khí rất tốt, thế nhưng lại tránh được một kiếp." Giản Hưng nhìn Quý Thi Vận nói.

Lời này vừa ra Quý Thế Vân nghĩ tới liền sợ cũng gật đầu đồng ý.

"Phật châu trên cổ tay nàng đã cứu nàng một mạng, cho nên quỷ vật kia ngồi xổm tại đây nửa ngày cũng không động đến nàng." Lâm Mạc nghe thấy, chỉ vào cổ tay của Quý Thi Vận.

Sợi dây đỏ trên cổ tay nàng có một chuỗi phật châu.

Quý Thi Vận nhìn đến đôi mắt liền đỏ:" Đây là mẫu thân cầu cho ta, vì để bình an......."

Lời còn chưa dứt, Quý Thi Vận bất ngời phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Lâm Mạc, nàng hít sâu một hơi.

"Thứ gì......Thứ gì ngồi xổm bên cạnh ta?" Quý Thi Vân đôi môi run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, không dám suy nghĩ.

"Ở đây." Không đợi Lâm Mạc đáp lời, Quý Thế Lăng đã chỉ vào nơi lúc nãy nàng té xỉu.

Mọi người nhìn theo, cũng hít hà một hơi.

Phía trên ghế đá rõ ràng có một dấu chân không rõ ràng, giống như là một lớp tro bụi thật mỏng bám lên trên, bởi vì ghế đá cũng có màu xám cho nên không hiện rõ cho lắm.

Nhưng nếu nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy, tuy dấu chân màu xám là chân người, nhưng lại có hình dạng quái dị, năm ngón chân hướng về phương hướng Quý Thi Vận té xỉu giống như là có người ngồi xổm trên ghế đá, cong eo, thân thể rũ rượi, cúi đầu nhìn Quý Thi Vận bị té xỉu.........

Mà, lúc sau Quý Thi Vận ngất đi, những người khác bị quỷ ảnh đuổi giết trốn chạy, nào sẽ có người an nhàn ngồi xổm trên ghế nhìn chằm chằm vào Quý Thi Vận?

Cho nên thứ này........Sợ không phải do người lưu lại.

Chỉ cần tưởng tượng sau khi mình té xỉu còn có thứ gì đó mà mình không biết, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mình, Quý Thi Vận liền tê dại cả da đầu, lại muốn ngất tiếp.

Nàng ngã vào trong lồng ngực Quý Thế Vân, che lại ngực của mình, cảm thấy thở thôi cũng quá gian nan.

Lâm Mạc thấy thế, duỗi tay giữ chặt hạt châu mà nàng mang theo, Quý Thi Vận cảm thấy một tia mát lạnh từ Phật châu truyền đến, ngực cũng bắt đầu dễ chịu hơn.

Quý Thế Lăng nhìn Lâm Mạc nắm lấy cổ tay của Quý Thi Vận, liền nheo mắt, rốt cuộc khi thấy Quý Thi Vận chịu kinh hách, liền nhịn không ném tay nàng ra.

Lâm Mạc xoay chuyển Phật châu trên tay nàng, phát hiện đã có mấy viên ánh sáng ảm đạm dần, thậm chí còn vỡ ra, nhưng những hạt châu còn lại lại hoàn hảo không bị gì.

"Ai, cái này đi cầu ở chùa miếu nào?" Lâm Mạc có chút kinh hỉ hỏi.

Không nghĩ đến hạt châu này lại được hạ bùa chú, này không khỏi khiến Lâm Mạc muốn gặp người đã nảy ra ý tưởng này một lần.

Quý Thi Vận lau nước mắt nói: "Nếu có thể thoát khỏi đây, ta chắc chắc dẫn đến........đến đến đến........"

Vài chữ đằng sau lặp lại tuần hoàn, sau không còn âm thanh........

Đồng tử của Quý Thi Vận phóng đại, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm vào phương hướng của đại môn, làm cho những người đang đưa lưng về phía cửa trong lòng sinh ra cảm giác không tốt.

Quý Thi Vận: QAQ vì sao luôn là ta nhìn thấy trước tiên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.