[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1397: Chương 1397: Phân đội đánh úp, bọc đánh tiêu diệt




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh ta vừa nói vừa đi ra ngoài, động tác trong tay liên tục, phù văn nhỏ như côn trùng bay đầy trời, nhanh chóng xuyên thấu qua doanh trướng, bay ra bên ngoài.

“Cẩn thận.” Hoắc Tây Châu nhắc nhở, nanh vuốt của con súc sinh Khôi thú này vẫn còn trốn ở trong chỗ tối, im lặng quan sát bọn họ. Vong Cửu thi pháp quang minh chính đại như vậy, không cẩn thận lại bị xem như thăm dò động tĩnh.

“Không cần lo lắng, tôi đã chuẩn bị xong phòng ngự từ lâu rồi.” Vong Cửu vẫn bước đều, trực tiếp đi ra khỏi doanh trướng.

Toàn bộ nơi đóng quân đều bị anh ta hạ cấm chế, ở bên ngoài cấm chế còn có một vòng phòng hộ bán cầu tàng hình, có thể ngăn cách sự thăm dò từ bên ngoài.

Không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa, ở trong này, bọn họ muốn nói cái gì, muốn làm cái gì đều rất an toàn.

Sau khi Vong Cửu thiết lập xong linh văn phòng hộ cho các binh sĩ ở bên ngoài, anh ta trở lại chỗ Hoắc Tây Châu, phía sau là đám người Trương Chuẩn đang mang trọng thương trong người.

“Cậu đến đây làm gì? Tôi bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, nghe lời quân y.” Hoắc Tây Châu nhìn đám binh lính phía sau lưng Trương Chuẩn, ý bảo bọn họ đỡ Trương Chuẩn đi về, bây giờ trong quân đội nhà họ Hoắc cũng chỉ còn mấy vị quân y có thể sử dụng, vết thương của Trương Chuẩn không thể chậm trễ được.

Trương Chuẩn đẩy người đang đỡ mình ra, đứng trước mặt Hoắc Tây Châu: “Tôi muốn chiến đấu cùng với anh.”

Hoắc Tây Châu mím môi không đồng ý: “Đừng liều lĩnh.”

Muốn chết cũng phải xem tình huống, bị thương nặng như thế còn muốn theo anh lên núi, không phải muốn cho anh thêm phiền à?

Hơn nữa, tại sao vẫn không thấy Lượng đâu?

“Mọi người vẫn chưa tìm được Lượng ư?”

Nhắc đến Lượng, sắc mặt Trương Chuẩn lại trắng thêm một phần, đáy mắt xẹt qua vẻ đau đớn.

Binh sĩ đang dìu anh ta tiến lên một bước, đưa hộp súng dính máu cho Hoắc Tây Châu, bi thống nói: “Anh ta… Trương trưởng quan mất tích rồi, chúng tôi chỉ tìm thấy cái này.”

Bên ngoài hộp súng được bao bởi lớp da trâu màu nâu đậm, máu đã nhuộm đỏ hơn nửa bàn tay.

Góc chưa nhuốm máu có khắc tên người là Trương Hành Lượng.

Hoắc Tây Châu nhận ra thứ này, hộp da bảo vệ súng này đúng là món đồ mà anh đã nhờ thợ mài, tặng Lượng làm quà sinh nhật vào năm năm trước.

Anh im lặng không lên tiếng, tiếp lấy hộp da từ trong tay binh lính, ngón tay vuốt ve bề mặt hộp hơi thô ráp, trầm mặc.

Con ngươi Vong Cửu nhẹ nhàng chuyển động, trầm giọng nói: “Anh ta chưa chết, Khôi thú gương đông kích tây, dùng đồ vật dụ dỗ anh ta. Mọi người đừng để Khôi thú lừa.”

“… Anh nói Lượng vẫn chưa chết? Khôi thú bắt anh ta có mục đích gì?” Trương Chuẩn vừa mừng vừa sợ.

“Có biết hiện tại anh ta đang ở đâu không, tôi phái người đi cứu anh ta.” Nỗi buồn bực tích tụ trong lòng Hoắc Tây Châu thoáng buông lỏng, mặc dù vẻ mặt chưa thả lỏng nhưng lông mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra. Anh biết nhiều hơn so với Trương Chuẩn một chút, lúc trước Vong Cửu đã từng nói Lượng có gì đó khác thường, đã đặc biệt hạ thứ gì đó lên người Lượng.

Có lẽ chính là đồ vật kia đã giúp Vong Cửu biết bây giờ Lượng vẫn còn sống.

Vong Cửu không giải thích tỉ mỉ, chỉ liếc nhìn bốn phía một vòng, quan sát vẻ mặt mọi người, nói: “Bây giờ anh ta vẫn an toàn, Khôi thú cũng không giết anh ta. Nguyên nhân là gì tôi cũng không biết, tôi chỉ hỏi mọi người một câu, mọi người thật sự muốn vào mộ cùng tôi để báo thù, không quan tâm đến sinh tử của bản thân đúng không?”

Trả lời anh ta là sự hăng hái ngất trời của tất cả các chiến sĩ: “Giết!”

Nghe thế, Vong Cửu nhẹ gật đầu, ngón tay chỉ mười người trong đám người bước ra khỏi hàng, để cho bọn họ báo số, nhớ kỹ con số của bản thân, sau đó lại phân liên quân Tô – Hoắc ra, để cho hai bên phân năm mươi người thành các tiểu đội nhỏ, tổng cộng có mười tiểu đội, mười người vừa rồi bước ra khỏi hàng chính là tổ trưởng, dẫn đội.

Nhóm người này sẽ là quân tiên phong tiêu diệt đám yêu thú ác liệt ở gần một Tần Vương.

Hoắc Tây Châu ho một tiếng, gọi đám binh sĩ đang mài đao hừng hực chuẩn bị đánh úp bất ngờ lên núi để giết kẻ địch, nói với Vong Cửu: “Những người này có thể lên núi, nhưng một trăm người một đội, có phải sẽ trở thành mục tiêu, khiến kẻ địch dễ phát hiện không?” Cho dù là tập kích bất ngờ cũng không nên tùy hứng như vậy, quang minh chính đại để đối phương phát hiện hành tung của mình.

Vong Cửu giải thích với mọi người: “Vừa rồi, linh văn tiến vào trong cơ thể mọi người chính là tinh thần lực của tôi, tôi có thể cam đoan, trong mười hai canh giờ, ở trước mặt yêu thú, dã thú, mùi vị của mọi người hoàn toàn biến mất, không bị chúng nó phát hiện. Cả ngọn núi này có hơn mười vạn loài dã thú, trăm loài yêu thú, phần lớn đều là loài nhát gan, sợ người lạ. Yêu vật giống như chồn tinh ngày hôm nay vô cùng hiếm. Nếu gặp phải những yêu vật này, mọi người hãy quan sát một chút. Đa phần ánh mắt của chúng đều đỏ thẫm, so với tưởng tượng của mọi người, bản thể của chúng yêu dị hơn rất nhiều, có thể là khổng lồ hoặc có thể có màu lông khác thường. Một tổ có một trăm người, mỗi người tự tản đi, chịu trách nhiệm khu vực hai mươi dặm này, không cần tụ tập, nhìn thấy yêu vật kỳ quái thì hợp lực trói chặt, ba canh giờ sau, trực tiếp đưa đến cửa mộ Tần Vương. Tôi sẽ dùng.”

“Nếu gặp phải yêu thú phản kháng kịch liệt, giết hay vẫn bất kể đại giới bắt sống bằng được?” Một binh sĩ được chọn làm đội trưởng do dự lên tiếng. Hơn nữa, anh ta cảm thấy lời của Cửu công tử có sơ hở rất lớn, đó chính là: “Chúng tôi không có hỏa nhãn kim tinh như ngài, sự khác biệt giữa yêu thú và dã thú thật sự dễ dàng phân biệt như thế ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.