Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ngưng ở một bên thở dài: “Đợi cái thời loạn thế này an ổn, một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, vợ chồng son hai con có thể sinh thêm cho Bình An một em gái nhỏ, nếp tẻ đều đủ không còn gì tốt hơn nữa.”
Nói đến đây, Tô Ngưng mấp máy môi. Dân chúng giãy giụa trong thời loạn thế này, ngày tháng gian nan, nếu không phải Tây Châu và Cẩn Trạch tận lực chống đỡ, chỉ sợ người dân sẽ phải chịu càng nhiều đau đớn hơn.
Bỏ tiểu gia, vệ quốc gia, là trách nhiệm tận sâu trong xương tủy của người Tô gia và Hoắc gia bọn họ.
“Mẹ nói cũng đúng, sớm ngày chấm dứt thời loạn thế này, một nhà chúng ta có thể đoàn viên, ai cũng không thể vắng mặt lúc Bình An trưởng thành. Tây Châu, mọi người nhất định phải về sớm một chút, chúng ta đều cần các anh.” Tô Tinh Vãn nhìn Hoắc Tây Châu, nói từng chữ từng chữ một.
Hoắc Tây Châu ‘ừ’ một tiếng, hứa hẹn một chuyện khó thành sự thực. Vì Vãn Vãn và Bình An, anh nhất định sẽ đuổi người Nhật khỏi Trung Nguyên.
Anh thử độ nóng cháo gạo trong bát sứ, thấy được rồi mới bảo Tô Tinh Vãn bế con đến, đút từng thìa một cho Bình An.
Bình An ăn ít, tuy rằng rất đói nhưng ăn chẳng được mấy thìa thì mí mắt đã díu hết lại, dựa vào ngực Tô Tinh Vãn ngủ mất.
Tô Tinh Vãn dở khóc dở cười, lau sữa còn đọng lại bên mép Bình An, nhẹ giọng nói: “Hay để em gọi thằng bé dậy ăn thêm một chút?”
Hoắc Tây Châu vẻ mặt như thường nói: “Em ôm thằng bé đi ngủ, đợi thằng bé dậy anh sẽ chuẩn bị cái khác cho nó. Bây giờ gọi dậy, thằng bé sẽ khóc đấy.”
Tô Tinh Vãn nghĩ một chút thấy cũng đúng. Gọi cu cậu dậy, cùng lắm thì Bình An cũng chỉ gắng ăn được hai ba thìa, nhưng rất có thể khóc rưng rức vì không được ngủ.
Cô gật đầu nói: “Em ôm con đi nghỉ ngơi, ở đây giao cho mẹ và anh nhé.”
Rất mau, phòng bếp chỉ còn Hoắc Tây Châu và Tô Ngưng.
Hoắc Tây Châu nhìn nắp ấm sắc thuốc đã hơi hơi bị đẩy lên lạch cạch, hỏi Tô Ngưng: “Mẹ vợ, có phải là thuốc được rồi không?”
Thuốc đúng là đã sắc xong rồi.
Tô Ngưng bỏ cặn đi, đổ nước thuốc màu nước trà sáng vào riêng từng bát sứ, tỏ ý Hoắc Tây Châu cùng mang sang với mình.
Xét đến thuốc trong bát sứ còn rất nóng, không thể uống ngay, cộng thêm Tây Châu còn là một người đàn ông vai năm tấc rộng thân mười thước cao, không tiện tiếp xúc trực tiếp với mấy người Quỳnh Anh, Tô Ngưng để Hoắc Tây Châu bưng thuốc đặt lên bàn trà, nói: “Đợi lát nữa để mẹ đút, con đến chõ Vãn Vãn và Bình An đi thôi, ở đây cứ giao cho mẹ.”
Nếu như bình thường, Hoắc Tây Châu nhất định sẽ tránh hiềm nghi, anh không muốn tiếp xúc thân thể với người phụ nữ nào khác ngoài Vãn nhi và mẹ mình. Nhưng bây giờ, các cô giáo ở trường An Ngự lại tập hợp ở đây, mất ý thức nằm trên ghế sa lông, xem ra hôn mê khá sâu, một mình mẹ vợ chăm sóc thì rõ ràng là quá sức…
Nếu như mình thật sự phủi tay rời đi thì làm sao nói được đạo nghĩa chứ.
Nghĩ xong, anh lắc đầu, đi tới đỡ Khương Quỳnh Anh lên, trầm giọng nói: “Con đỡ người dậy giúp mẹ, mẹ đút thuốc. Đợi những giáo viên này tỉnh lại thì con đi xem Vãn Nhi.”
Đám Trương Chuẩn thấy thế thì thoáng hai mặt nhìn nhau rồi cũng đi tới đỡ những cô giáo còn lại dậy, dùng vai mình đỡ sau lưng các cô, nói với Tô Ngưng: “Tô phu nhân, bọn tôi cũng giúp ngài.”
Thầy thuốc không phân biệt nam nữ, trong mắt đám tướng sĩ bọn họ cũng chỉ có mệnh lệnh, không có cái gì gọi là phân biệt nam nữ cả.
Thiếu soái cũng đã tự mình tới hỗ trợ, mình mà còn thờ ơ thì biết ăn nói thế nào.
Trương Chuẩn nghĩ như vậy, Trương Hành Lượng bị anh ta kéo tới giúp thì mặt không biểu tình, khóe mắt không ngừng liếc tới chỗ Hoắc Tây Châu, muốn nói lại thôi.
Anh ta vẫn còn muốn nói chuyện thật tử tế với Thiếu soái. Bị điều về Hoắc gia không sao, làm anh ta thất vọng chính là: Thiếu soái đã không còn tin tưởng mình như trước kia nữa.
Nhưng rõ ràng là anh ta chẳng làm gì cả.
Tâm trạng Trương Hành Lượng sa sút, rũ mắt, nếu muốn phân tích tâm trạng của anh ta bây giờ thì đại khái là ba phần căm phẫn và bảy phần thất vọng tủi thân.
Trong lòng anh ta mờ mờ có cảm giác: Nếu lần này không nắm lấy cơ hội nói rõ ràng thẳng thắn với Thiếu soái thì sau này anh ta sẽ không còn cơ hội nữa…
Tô Ngưng đút thuốc một vòng, chưa đến nửa khắc đám người Khương Quỳnh Anh đã mở mắt.
“… Hiệu trưởng.” “Đây là thế nào? Sao đầu tôi đau quá…”
Còn có cô giáo phát hiện mình dựa vào một người đàn ông lạ lẫm trên người khoác quân trang, nhất thời mặt dần đỏ ửng lên, lúng túng ngồi thẳng dậy, đỡ đầu không biết nên nói cái gì.
Tô Ngưng giơ tay lên, tỏ ý các cô giáo an tâm chớ vội. Bà nói: “Các cô bị người Nhật chuốc thuốc mê.”