Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỳ lạ là: cậu nhóc lúc này đang mút ngón tay chụt chụt, ngoan ngoãn cuộn mình trong vòng tay của Vong Cửu, không hề có một vẻ gì là lo lắng.
chuyện này hoàn toàn khác với sự lo sợ xa cách mà Bình An luôn lộ ra ở cùng cô hoặc khi Hoắc Tây Châu dẫn theo Bình An.
Cuối cùng vẫn là có sự gắn bó huyết thống kiếp trước, như vậy mới dễ dàng mà coi Vong Cửu là ba sao?
Tô Tinh Vãn đoán không ra.
May mà cô ấy biết: Vong Cửu sẽ không bao giờ làm hại Bình An.
Đến nỗi có thể nói không quá lời rằng, giả sử xếp hạng tình yêu của người đời dành cho Bình An, thì cô ấy, Hoắc Tây Châu và Vong Cửu có thể đứng ngang hàng ở vị trí đầu tiên.
Tuy nhiên, tình yêu là tình yêu, cũng không được để thẳng nhỏ làm phiền người lớn trao đổi chuyện quan trọng. Nghĩ đến đây, Tô Tinh Vãn nuốt miếng cơm nhỏ cuối cùng, đưa tay ra hiệu Vong Cửu giao Bình An cho cô. “Các anh ở đây ăn đi, tôi sẽ trông chừng nó.”
“Không, hiếm khi em được rỗi tay.” Hoắc Huyền Châu gọi ngược Tô Tinh Vãn lại, còn thêm miếng sườn chua ngọt vào bát của Tô Tinh Vãn, giọng nói yêu chiều đến không ngờ.
“Em ăn tiếp đi. Vong Cửu không thèm đồ ăn ở chỗ chúng ta, không cần quan tâm. Từ đêm qua đến giờ em không được ăn gì rồi. Ăn nhiều chút, bổ sung năng lượng. Cánh tay của Bình An sắp bắt kịp vòng tay của emh rồi. Là mẹ, em không được thua con trai đâu đấy. “
Tô Tinh Vãn yên lặng liếc nhìn miếng sườn nhỏ trong bát, bị miếng sườn nhỏ đẫm sốt màu cánh tỏa ra mùi thơm mê người khiến ngón trỏ động đậy.
Nhưng mà cô thực sự không nuốt nổi nữa.
Hơn nữa, cô cảm thấy hành động khuyên cô ăn thêm của Hoắc Tây Châu quá mức cường điệu, rõ ràng là muốn thể hiện tình cảm vợ chồng mặn nồng trước mặt Vong Cửu, hành vi hết sức ấu trĩ. Là một người lớn đã trưởng thành, cô hoàn toàn không muốn phối hợp.
Vì thế, nàng chọn cách trả lại nguyên miếng sườn nhỏ vào trong bát Hoắc Tây Châu, “Em no rồi, các anh ăn đi, Bình An giao cho em.”
Lời trêu đùa của Vong Cửu đối với Hoắc Tây Châu từ xưa đến giờ vẫn là thế, nghe không lọt, lười nghe, trực tiếp bỏ qua.
——Nếu như lần này không phải sự việc cấp bách, một mình Hoắc Tây Châu không thể giải quyết tình cảnh hiện tại của An Ngự trong một ngày, cần anh ta ra tay giúp đỡ, với cả phải xử lý xong trong buổi trưa, thì buộc phải bảo anh ta cùng quay về trấn giữ.
Vào lúc này, chắc là anh ta đang trù tính làm sao lợi dụng Tiền Vũ Đình để chiến đấu chống lại đội quân thú khổng lồ từ mấy lời nói thật với người Nhật và Tiền Vũ Đình.
Hoắc Tây Châu cũng có ý tốt, coi anh ta như con chó, con mèo có thể tùy ý sử dụng, còn dám cố ý hạ thấp hình tượng cao lớn của anh trước mặt Vãn nhi.
Vong Cửu cười khinh từ tự đáy lòng, cười với Tô Tinh Vãn càng thên ấm áp, anh ta cũng cầm đôi đũa còn chưa đụng tới, gắp một khoanh nếp nhồi ngó sen vào bát Tô Tinh Vãn, dịu dàng căn dặn: “Vãn nhi phải ăn nhiều hơn., gầy quá rồi. Có tăng thêm năm cân cũng không làm hỏng vẻ đẹp của em.”
Tô Tinh Vãn nhìn khoanh ngó sen trong bát, trầm ngâm hồi lâu, hít sâu một hơi: “Nếu các anh kỳ quái như vậy nữa, em sẽ đưa Bình An đi ngay.”
“Đi đâu?” Hoắc Huyền Châu buông đũa, cau mày, thẳng thừng giơ tay giành lấy đũa của Vong Cửu, cùng gác trên bàn họ
Tô Tinh Vãn xoa xoa giữa hàng chân mày, cô dẫn Bình An đi tìm mẹ cô, cũng còn hơn ngồi ở đây bị hai người đàn ông ép ăn.
Với lại, cô luôn cảm giác bầu không khí giữa hai người không ổn.
“Có phải các anh có chuyện giấu tôi, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của tôi đúng không hả?” Ánh mắt Tô Tinh Vãn mang ý dò xét nhìn từ Hoắc Tây Châu sang Vong Cửu.
Không đợi đám người Hoắc Huyền Châu giải thích, Tô Tinh Vãn lại hỏi cô những vấn đề quan tâm hơn.
Vấn đề này đã dồn nén trong đầu cô từ rất lâu rồi.
“Tôi muốn biết trong trường chúng tôi có mật thám người Nhật hay không? Vụ án của Trần Gia Di chắc chắn có liên quan đến người Nhật sao?”
Hôm nay Nhà họ Trần sẽ đến, nhà trường tất nhiên phải đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Nếu như nguyên nhân cái chết của Trần Gia Di chuyển từ tự tử sang giết người, mà nghi phạm không phải Thẩm Thuận Côn mà là một người Nhật, thì bằng chứng ở đâu?
“Tôi hỏi xong rồi.” Tô Tinh Vãn chống cằm, nghiêm túc nhìn hai người họ. “Bây giờ có thể đêm những gì các anh biết, nói tôi nghe rồi chứ?”
“Là có liên quan đến người Nhật, nhưng chỉ có hung thủ, không có nhân chứng hay bằng.” Vong Cửu nhận thấy mặt dưới ngón tay của mình cảm giác rất tốt, và vẻ quyến quyến không nỡ rời ra mà véo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Bình An một lần nữa, rồi mới trả thẳng nhỏ vào lòng Hoắc Tây Châu.