&Tu sĩ họ Lý nghe vậy lạnh lung cười, nói:
- Chư vị đạo hữu nói lời không sai. Lý mỗ tự nhận không thể đem Thanh Ngọc kiếm ra khỏi đây an toàn, liền tính toán sẽ đem giao ra, chính là không biết, ta phải giao cho ai trong ba vị đạo hữu đây.
Thanh âm người này vừa dức, ba người tu sĩ kia liền biến sắc, ánh mắt đảo qua nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kiêng kị. Ba người này cũng không quen biết nhau, chỉ là ở Thí Luyện giới để đạt được chỗ tốt nên tạm thời liên thủ, bởi vậy đem Thanh Ngọc kiếm giao cho một người, hai người kia tất không yên tâm.
Giằng co một lát, ba ngườ vẫn đảo mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói trước.
- Hừ! như thế nào, ba vị liên thủ đuổi giết Lý mỗ, có chung kẻ thù, hiện giờ ngay cả chút tín nhiệm nhau cũng không có sao?
Tu sĩ họ Lý cười lạnh liên tục, mắt nhìn ba người, giọng nói đầy ý mỉa mai.
Họ Trần nghe thế chớp mắt liên tục, lập tức hướng hai người chắp tay nói:
- Hai vị, không bằng Thanh Ngọc kiếm tạm thời giao cho tại hạ đi, đợi đến khi người này rời đi, chúng ta tiếp tục thương lượng.
- Không thể!
Nam tử gầy gò nghe vậy trầm mặt xuống, lạnh giọng nói.
- Hư, tại hạ cũng không đồng ý.
Tu sĩ cuối cùng cũng trầm giọng nói.
Tu sĩ họ Trần nghe xong, sắc mặt âm trầm xuống, cũng lạnh giọng nói:
- Vậy theo ý hai vị đạo hữu, việc này nên xử trí thế nào?
Tu sĩ dáng người nhỏ gây cùng tu sĩ kia nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vài phần ngượng nghịu.
Một lát sau tu sĩ có ánh mắt âm lệ kia từ từ nói:
- Thanh ngọc kiếm giao cho một trong ba người chúng ta, e rằng sẽ khiến hai ngươi còn lại không đồng ý, một khi đã vậy liền đem đặt bên ngoài trăm trượng, ba người chúng ta đánh một hồi, bằng vào bản lĩnh mà tranh đoạt.
- Nhưng trước đó chúng ta cần phải thề trước tâm ma, chưa phân thắng bại, tuyệt không được mưu toan đoạt bảo chạy trốn.
- Hai vị nghĩ đề nghị của tại hạ thế nào?
Tu sĩ họ Trần cùng tu sĩ gầy nhỏ hơi do dự, nhanh chóng gật đầu, đáp ứng việc này.
-Hừ!
Tu sĩ họ Lỳ rất tinh ý, thấy ba người đạt được hiệp thương, trực tiếp lấy Thanh Ngọc kiếm từ túi trữ vật ra, đồng thời đem đá Thí Luyện nắm trong tay.
- Thanh Ngọc kiếm ở chỗ này, ba vị đạo hữu từ từ tranh đoạt, tại hạ đi trước một bước, tái kiến tại thánh địa.
Họ Lý cười lạnh lung, đem Thanh Ngọc kiếm ném ra ngoài, đồng thời dùng sức bóp nát đá thí luyện, thân ảnh liền tiêu thất bên trong truyền tống trận.
Đợi cho Lý tu sĩ rời đi, ba người dùng ánh mắt kiêng kị nhìn nhau, nhưng dư quang lại sát sao tiếp cận Thanh Ngọc kiếm ngoài trăm trượng kia, đáy mắt thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ tham lam.
- Tại hạ cùng hai vị đạo hữu hợp tác được vài ngày, không nghĩ tới hôm nay lại phải ra tay, tròng lòng thật sự có chút không đành lòng.
Họ Trần thở dài, từ từ nói.
- Hừ, đạo hữu không cần trước mắt hai chúng ta giả nhân giả nghĩa, mấy ngày ở chung, thăm dò tâm tính, nhân phẩm nhau, ba chúng ta đã quyết định phải toàn lực ra tay tranh đoạt, cần gì phải nói lời như thế.
Tu sĩ gầy nhỏ kia nghe thế cũng chậm rãi gật đầu, nhìn họ Trần đầy vẻ kiêng kị, trầm giọng:
- Chính là như vậy.
- Hắc hắc, nếu hai vị đạo hữu không nể mặt, tại hạ cũng không nhiều lời nữa, cũng nên để hai vị rời đi rồi.
Họ Trần nghe thế không tức giận, cười hăng hắc, ngữ khí nhanh chóng trở nên âm lãnh.
- Đạo hữu nói thế là có ý gì, chẳng nhẽ muốn bằng vào sức một người chém giết hai chúng ta.
Tu sĩ nhỏ gầy biến sắc, lạnh lung nói.
- Đạo hữu có phải đã quá mức tự đại rồi không, tuy rằng chúng ta nhiều ngày qua vẫn còn lưu thủ, nhưng thực lực đại khái cũng không kém nhau mấy, huống chi còn có Thí Luyện Thạch, dù không địch lại nhưng muốn đi ra vẫn mười phần nắm chắc.
Tu sĩ âm lệ đồng dạng cười lạnh liên tục, xoay người nhìn tu sĩ nhỏ gầy nói:
- Không bằng chúng ta liên thủ, đem người này đuổi đi, sau đó bằng bổn sự tranh đoạt Thanh Ngọc kiếm, đạo hửu thấy sao?
- Lời này của Đạo hữu thật chí lý.
Tu sĩ nhỏ gầy trầm ngâm, lập tức gật đầu nói.
Hai người đối diện gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ băng lãnh, hướng họ Trần nhìn lại.
Thấy thế, tu sĩ họ Trần thấy thế vẫn không chút nào kinh hãi, ngược lại lại lộ ra ý mỉa mai, khóe miệng khẻ nhết lên, đắc ý nói:
- Ba ngày trước, lúc hai hai vị cùng ta liên thủ đánh chết hai yêu thú cấp hai đỉnh Huyền Âm Thủy Xà đã từng dùng qua Bồi Nguyên đan do ta cung cấp, không biết các ngươi còn nhớ hay không?
Hai người nghe vậy, sắc mặt nháy mắt biến đôi, trong mắt hiện vẻ kinh hoàng.
- Không đúng, Bồi Nguyên đan kia trước khi sử dụng ta đã kiểm tra, tuyệt không có dị thường, người vọng tưởng dùng điều này sẽ khiến ta kiêng kị hay sao?
- Vài viên Bồi Nguyên đan quả thật không có độc, tự nhiên các ngươi không phát hiện ra rồi.
Vẻ đắc ý của họ Trần càng đậm, lây ra một linh đang kì dị
- Nhưng Bồi Nguyên đan bị ta cho vào vài cổ chủng, sau khi vào cơ thể sẽ bám vào kinh mạch các ngươi, nếu bây giờ ta thúc động cái chuông này, cổ độc sẽ phá xác mà ra.
Người này nói xong, không đợi hai người có bất cứ phản ứng nào, thúc dục linh lực, đem linh đang nhẹ nhàng lay động.
Đinh.
Đinh.
Đinh.
……………..
Tiếng chuông thanh thúy giống như có một lực lượng thần bí nào đó, sắc mặt hai người kia biến đổi thật lớn, trong nháy mát vần trán toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, sau mấy hơi thở liền đen lại, thất khiếu chảy máu, bỏ mình ngã xuống.
- Hừ, vốn định cho các ngươi sống thêm vài ngày, nhưng dám liều lĩnh cùng ta tranh đoạt Thanh Ngọc kiếm, không nên trách Trần mỗ tâm ngoan thủ lạt.
Họ Trần cười lạnh hai tiếng, nhanh chóng lục soát túi trữ vật, động tác thành thào so với Tiêu Thần chỉ nhanh hơn chứ không kém.
Sau khi đánh ra mấy quả cầu lửa hủy thi diệt tích, độn quang trên người lóe lên, nhanh chóng chạy tới chỗ Thanh Ngọc kiếm.
- Hắc hắc, Trần Viên Viên ta không phải người thường, tu vi tuy không phải là cực mạnh nhưng giết tu sĩ đồng cấp, đối với ta mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
- Tiến vào Thí Luyện Giới chỉ mới vài ngay đã tìm được Thanh Ngọc kiếm, nếu không có cơ duyên e là sẽ rất khó a. Nếu quả thật như thế ta liền có cơ hội đi theo Nguyên Anh lão tổ Mộc gia tu hành ba năm, cơ duyên thế này nhất định giúp ta nhất phi trùng thiên, có hi vọng kết đan rồi.
Họ Trần càng nghĩ càng sướng, vẻ tham lam trong mắt đại phát, mắt thấy sắp có thể đem Thanh Ngọc kiếm cầm trong tay, nhưng đúng thời khắc này trong không khí đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng.
Một tia cảnh giác dâng lên, nhưng không đợi hắn có nửa điểm động tác, thì cái đầu hắn đã bay lên cao, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Sau khi rơi xuống mặt đất, lăn lộn mấy vòng chứng kiến tu sĩ áo đen hiện ra, ánh mắt lộ vẻ chua sót, thần thức chậm rãi tiêu tán.