Đạo

Chương 280: Chương 280: Xung đột




Thiên hạ đảo loạn cũng vì một chữ lợi!

Thường nhân thế tục trục lợi. Phần lớn tu sĩ cũng đồng dạng như vậy.

Nghe thấy trong hắc vụ mơ hồ truyền ra tiếng giao phong kịch liệt, hơn hai trăm tu sĩ còn lại lúc này bắt đầu nhốn nháo. Trong mắt bọn họ lóe lên vẻ gian xảo, chỉ cần có người đi đầu liền lao vào tranh đoạt.

Cảnh nhốn nháo này dần dần ảnh hưởng đến tu sĩ tam tông nhưng không được cho phép họ cũng không dám tự tiện hành động.

Vô Cực Tông Tiếu Nguyệt khẽ cau mày, hắn cũng cảm nhận được bầu không khí này, chậm rãi nói:

- Lan tiên tử, Dương Phong đạo hữu, giờ phút này tam tông ta nên làm thế nào?

Dương Phong nghe vậy vẫn chưa mở miệng, nhãn thần hướng sang người Lan Nhược Ly, hiển nhiên là biểu hiện kiểu Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Lan Nhược Ly hơi nhíu mày, đối với sự lấy lòng của hai người có chút phiền chán, thế nhưng lúc này không phải là lúc lo lắng chuyện này.

- Hắc vụ này có chút quỷ dị. Ta có thể cảm ứng được một cỗ khí tức rất nguy hiểm ẩn tàng trong đó, tùy tiện tiến vào trong đó không ổn.

- Huống chi chúng ta mới sơ nhập động phủ, cho dù là có bảo vật xuất thế, cũng không phải vật quý hiếm chân chính, không cần phải vì thế mà mạo hiểm. Cho nên theo ý ta, chúng ta không nên nóng vội, tiếp tục quan sát cho thật cẩn thận là được.

Lan Nhược Ly bất an nói. Tuy rằng nàng cảm thấy hắc vụ chỉ lộ ra vẻ âm u nhàn nhạt, nhưng khí linh trong túi trữ vật thông qua tâm thần tương liên nhăc nhỏ nàng hắc vụ này cực kì không đơn giản!

Dương Phong, Tiếu Nguyệt hai người nghe vậy gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tán đồng. Có lẽ trong hắc vụ thực sự có bảo vật làm cho tán tu tu sĩ điên cuồng tranh đoạt, nhưng đối với bọn họ mà nói chưa hẳn là trân quý. Thân là đệ tử hạch tâm của tông môn, bảo vật tầng ngoài này còn chưa đủ hấp dẫn đến nỗi bọn họ bất chấp sinh tử tiến vào hắc vụ.

Nhưng vào thời khắc này, một âm thanh chát chúa vang lên.

- Sư huynh, trong hắc vụ khẳng định có bảo vật tồn tại, chẳng lẽ chúng ta không vào tranh đoạt một phen sao?

Người nói chuyện chính là nữ tu Đại Đạo tông. Nàng này lòng dạ hẹp hòi, vốn ái mộ Dương Phong, giờ phút này thấy hắn đối với Lan Nhược Ly ân cần như vậy trong lòng tự nhiên vô cùng ghen tỵ, liền tìm cơ hội cùng nàng đối lập.

- Lúc trước Tiếu Nguyệt cũng từng nói tu sĩ chúng ta nghịch thiên tu hành, vốn mang một ý chí kiên định không sợ khó khăn mới có thể không ngừng vươn tới đại đạo. Lan đạo hữu sợ đầu sợ đuôi như vậy, không bằng cứ ở trong Yêu Nguyệt cung, cần gì phải tiến vào trong Bất Trụy động phủ?

Nói xong, nàng nhếch miệng lên, trong giọng nói lộ rõ vẻ chế nhạo.

Mọi người nghe vậy sắc mặt đều biến đổi, nhất là vài nữ tu Yêu Nguyệt cung, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Trong lúc nhất thời không khí trở nên ngưng trọng.

Dương Phong nhíu mày, đáy mắt hiện lên vài phần âm trầm. Nhưng nàng này chung quy là đệ tử của Đại Đạo Tông hắn, hơn nữa thân phận là đệ tử của đại trưởng lão, địa vị không thấp. Hắn lại không thể tùy tiện răn dạy, quở mắng.

Tiếu Nguyệt đanh mặt lại, nữ tử này trong ngôn ngữ chứa dao không cho hắn có cơ hội bài bác.

Nhưng đương sự lại vô cùng bình thản. Lan Nhược Ly ánh mắt bình thản dừng trên người nữ tử, môi anh đào hé mở.

- Chúng ta tuy là liên hợp tiến vào Bất Trụy động phủ nhưng Lan Nhược Ly chỉ có quyền đối với Yêu Nguyệt cung đệ tử thôi. Nếu đạo hữu muốn xông vào đến cùng thì cũng không cần nghe ta khuyên nhủ.

Nói xong, nàng quay đầu đi, giọng nói hờ hững, sắc mặt bình tĩnh, nhất là đáy mắt không chút gợn sóng lại càng làm cho người ta cảm giác được một cỗ phiêu nhiên.

Không rảnh mà để ý.

Đây chính là ý niệm chung trong lòng mọi người, ánh mắt nhìn về phía Lan Nhược Ly càng thêm tán thưởng. Tâm cảnh tu dưỡng được như vậy thế gian chỉ có số ít kỳ nữ mới làm được.

Tiêu Thần liếc nhìn Lan Nhược Ly một cái, lập tức quay đầu đi. Từ đầu đến cuối nhãn thần của hắn đều tập trung trên hắc vụ kia. Mấy người kia âm thầm giao phong hắn không thèm để ý.

Nhưng nữ tu Đại Đạo Tông châm chọc Lan Nhược Ly, hắn không nhịn được hừ nhẹ một tiếng. Tiếng hừ này không lớn nhưng vào thời khắc căng thẳng này lại cực kỳ chói tai. Nhất là trong đó ẩn chứa ý châm chọc, xem thường lại như tát lên mặt nữ tu kia một cái.

Nguyễn Ngọc Linh thân là đệ tử của Đại Đạo Tông đại trưởng lão, hơn nữa linh căn tuyệt hảo, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, càng lớn càng được tán dương, có thể nói hàng vạn hàng nghìn sủng ái đều tập trung lên người nàng. Ngày trước nàng đã nghe nói qua danh hào Yêu Nguyệt cung Lan Nhược Ly, có thể nói Tu Chân Giới đệ nhất mỹ nhân nhưng nàng này từ trước đến nay đều dè bỉu không cho là đúng. Thẳng đến lần này đi vào Thất Tinh Hải Vực, chứng kiến bóng hình phiêu dật xinh đẹp như tiên kia, ý nghĩ trước kia của nàng hoàn toàn sụp đổ, một cỗ ghen tị dâng lên mạnh mẽ.

Nhất là sau khi chứng kiến Dương Phong sư huynh người mà mình thầm thương trộm nhớ chạy đến bên Lan Nhược Ly lấy lòng, ý ái mộ không che dấu chút nào. Trong lòng Nguyễn Ngọc Linh tự nhiên sinh ra bất mãn. Lúc trước mở miệng vốn tưởng rằng tìm được một cái cơ hội tốt có thể hung hăng đả kích Lan Nhược Ly một chút, lại không nghĩ rằng nàng ta lại hờ hững như thế, hình như hoàn toàn không đem nàng để ở trong mắt.

Tiến không được, thoái không xong cảm giác khó chịu này không cần nghĩ cũng biết. Nhất là ánh mắt của tu sĩ ba phái hiện lên vẻ quái dị, trong lòng nàng lại càng xấu hổ và giận dữ vô cùng.

Mà vào thời khắc này, một tiếng hừ nhẹ, thản nhiên truyền tới.

Thấy Nguyễn Ngọc Linh âm thầm nhằm vào Lan Nhược Ly nhưng lại bị rơi vào tình cảnh cực kỳ xấu hổ. Trong lòng mọi người đều cười lạnh trào phúng nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Dù sao cũng phải nghĩ tới địa vị của nàng ta, họ tự nhiên không muốn bởi vì nhất thời mà đắc tội với nàng. Đây cũng là một loại ăn ý, một phương pháp đối nhân xử thế của đệ tử đại tông phái.

Thế nhưng lúc này có người không kiêng dè chút nào, phát ra một tiếng hừ nhẹ, tuy rằng vẫn chưa mở miệng, cũng đã biểu đạt chủ ý của mình.

Cho nên ngay sau đó, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về ngọn nguồn của thanh âm kia.

Nguyễn Ngọc Linh mặt hoa sớm đã trở lên méo xệch, ánh mắt lạnh lùng dường như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ kia.

Đám người Dương Phong của Đại Đạo Tông sắc mặt cũng vô cùng lúng túng. Cho dù là người khiêu khích trước nhưng dù sao nàng ta cũng là đệ tử Đại Đạo Tông, bị người khác sỉ nhục, trên mặt bọn hắn tự nhiên cũng trở lên xám xịt.

Đám người Tiếu Nguyệt của Vô Cực Tông liền tỏ ra mừng rỡ khi có người gặp họa muốn ngồi xem trò vui nhưng nhìn thấy thân ảnh kia trong lòng cũng có vài phần bất mãn tự nhủ người này không biết trơi cao đất rộng.

Đệ tử tam tông hợp tác, hơn hai mươi tu sĩ Kim Đan vốn là lực lượng tu sĩ cường đại nhất trong sơn cốc này. Mọi việc phát sinh nơi này đều khiến cho mọi người chăm chú quan sát. Bây giờ cũng vậy bọn họ âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ tiểu tử này cho dù là ái mộ Lan tiên tử cũng không cần liều lĩnh mở miệng lung tung như vậy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.