Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 51: Chương 51




Tần Vũ Tinh khóc xong rồi lại mất ngủ. Lòng đau như cắt, cô theo thói quen, mở WeChat ra, lục tìm trong sổ đen những người bị cô bấm vào, sau đó nhìn chằm chằm hình bán thân của Hạ Thiên một hồi, nhắm mắt lại, không khỏi cảm thấy khổ sở.

Cô thật không hiểu Hạ Thiên đang nghĩ cái gì…

Hình như tất cả chỉ là một giấc mơ, tới nhanh, đi cũng nhanh. Ha ha… Để chứng minh sự quyết tâm của mình, Tần Vũ Tinh trực tiếp xóa bỏ WeChat.

Cô quyết định làm lại từ đầu một lần nữa. Sau năm mới sẽ ra nước ngoài du học, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.Ggiống như năm đó cô đã từng một lòng nhớ thương Mục Vũ Sâm, bây giờ gặp lại, người và cảnh đã không còn.

Giao thừa ngày đó, vì để che đi mắt thâm quầng, Tần Vũ Tinh xóa phấn thật dày.

Cha Tần vỗ vỗ vai con gái: “Không có Từ Trường Sinh, con còn có thể gặp người tốt hơn.”

Tần Vũ Tinh ngẩn ra, biết cha đã hiểu lầm rồi.

Tâm tình mẹ Tần không tệ, thầm nghĩ, đau khổ như thế, nhất định là đã chia tay, không tệ… Đầu năm này bà phải đi chùa Đàm Chá thắp hương, nhất định cúng bái Phật Tổ, cầu cho bọn họ hợp được tan được.

Tâm tình Tần Vũ Tinh không tốt, từ chối lái xe. Cha Tần ra trận, thiếu chút nữa đụng vào bảo vệ trong khu ở của nhà ông Nội, sau đó còn bị mẹ Tần mắng cho một trận.

“Suốt ngày anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Tinh thần không được tập trung.”

Cha Tần là người hiền lành, cứ như vậy nghe theo, cúi đầu khom lưng dỗ dành bà xã.

Tần Vũ Tinh nhìn bọn họ tóc bạc sau ót, nhẹ nhàng quay đầu đi.

Đêm ba mươi là ngày cả nhà vui vẻ. Sáu giờ tối, mọi người tới phòng bao. Ông cụ đã hơn bảy mươi mà còn ồn ào đòi nhất định phải uống bia. Cuối cùng nghe lời con gái khuyên bảo, đổi thành rượu đỏ nghe nói có tính bảo dưỡng dạ dày.

“Cô cả đâu?” Tần Vũ Tinh ngồi xuống bênh cạnh bà Nội, cười hỏi.

“Nó đang chờ Điền Phương.”

“Điền Phương là chị họ lớn phải không ạ?” Con trai của chú Út mở miệng hỏi. Cậu nhóc mới học lớp năm lớp sáu, đang trong thời kỳ đổi giọng.

“Ừ, là chị của các con. Đều là người một nhà, lát nữa đừng quá lạnh nhạt với con bé.” Bà Nội dặn dò. Con trai của chú Hai Tần Vũ Tinh và chú Hai giống nhau như đúc, năm nay học lớp mười hai, bị cha mẹ nhốt ở nhà luyện thi lên cao đẳng. Nếu không phải năm mới chắc cũng không xuất đầu lộ diện đâu.

“Vũ Ninh, gần đây học hành cực lắm à?” Tần Vũ Tinh ngẩng đầu hỏi cậu ta.

Tần Vũ Ninh nhìn sang với ánh mắt đen thui, trả lời: “Còn có thể. Thật ra thì nhìn từ góc độ của chúng mà nói thì cấp 3 khỏe hơi nhiều so với cấp 2. Chủ yếu là củng cố kiến thức gì đó của hai năm trước. Chị à, em có cảm giác năm đó chị học hành chả cố gắng gì hết mà tại sao điểm thi lại cao như vậy chứ?”

Tần Vũ Tinh cười nói: “Cái gì mà không cố gắng? Chỉ là em không thấy mà thôi.”

“Em cũng thông minh như vậy, em nhất định sẽ thi đậu với điểm cao.” Con của chú Ba, Tần Vũ Hàn nói tiếp.

“Khá lắm, đã biết con học rất giỏi.” Thím Ba trêu chọc con trai của mình, người một nhà vui vẻ hòa thuận.

Tần Vũ Tinh nhìn mọi người, vô ý thức lại nghĩ tới Hạ Thiên. Anh đã từng nói qua, anh không có thân nhân. lꝢêqu¥ɖ©ɳ Tim Tần Vũ Tinh tê rần, đứng lên đi tới cửa sổ kiếng trong phòng. Đây là lầu hai, một tầng hơi nước bao phủ trên mặt kiếng.

“Tuyết rơi rồi!” Cô Cả và Điền Phương cùng nhau đi vào, cao hứng nói: “Bên ngoài đi đứng khó khăn, còn rất lạnh nữa.”

“Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo năm nay được mùa, điềm tốt.” Ba Tần nói.

Mặt mày cô Cả hồng hào, nhìn thoáng qua con gái, nói: “Con gái của chị, em đã gặp qua.”

Điền Phương mặc váy nỉ đỏ thẫm, tóc bới lên, khách sáo chào hỏi mọi người. Cô ấy lấy bao lì xì từ ví tay ra, phân phát cho hai đứa bé em trai vẫn còn đi học.

Trong lòng của cậu bé Tần Vũ Hàn kinh ngạc, sờ sờ bao lì xì nói: “Chị họ Cả, năm mới tốt lành, bao lì xì rất lớn nghen.”

Cô Cả ra vẻ đắc ý, nói: “Ôi, cô đã dặn ngang hàng với nhau không cần lì xì. Hàng năm Vũ Tinh cũng đâu có đưa đâu.”

Thiếu chút nữa Tần Vũ Tinh phun hết nước ra ngoài, đây là muốn bắn chết người mà. Vấn đề là Điền Phương bao nhiêu tuổi rồi? Ngoài ba mươi rồi đó. Năm trước cô vừa mới tốt nghiệp… Năm nay là năm đi làm đầu tiên, thật đúng là có cho hai đưa em lì xì, số tiền không nhiều lắm, tổng cộng là 200.

Mẹ Tần vội vàng giải thích: “Năm nay Tần Vũ Tinh mới đi làm, vừa lì xì cho hai em rồi.”

“Ối chà, Tần Vũ Tinh vừa vào xã hội, tiền lương không cao, không cần thiết so sánh với Điền Phương của nhà chúng ta.”

… Tần Vũ Tinh thật khó nhịn, miệng mồm cô Cả quả nhiên không tốt. Cô ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt lạnh như băng của Điền Phương, cụp mắt xuống, chị ta quả thật là xung khắc với cô.

“Chị đã nói với Điền Phương, đều là người một nhà, không cần thiết phải khách sáo như thế. Nó cứ không nghe, chẳng những đưa mỗi đứa 1000 đồng tiền lì xì, còn trả lại tiền mua quà Tết cho cậu Ba đấy. Nó vừa đi công tác ở Nhật Bản trở về, còn mang theo thuốc lá Hòa Bình. Vật phẩm đóng gói hộp sắt, trong nước không mua được đâu.” Có lẽ nghe được người khác ngồi lê đôi mách, cho rằng Điền Phương nhận bà con lúc này là có mưu đồ khác, cho nên cô Cả ước gì làm ầm lên cho cả thế giới đều biết, Điền Phương không dựa vào nhà bọn họ, còn cho lại tiền nữa đấy.

Tần Vũ Tinh không muốn nói chuyện với bọn họ, nên đi đứng lên cùng với nhân viên pha trà, rót trà cho mọi người. Cô cả lại giống như cố tình gây chuyện với cô, nói: “Tiểu Tinh à, con pha nước cái gì chứ, có phải là sinh viên phục vụ đâu?”

Tần Vũ Tinh kiền trì tới cùng, phân phó có thể mang thức ăn lên.

Chú Út vì muốn hóa giải không khí ngột ngạt, hướng về phía cha Tần nói: “Anh, gần đây anh làm chuyện gì mà bận rộn như vậy, đúng là mệt chết Vũ Tinh rồi, còn phải lần lượt chúc Tết từng nhà.” Lời nói lơ đãng của ông chính là muốn chỉ điểm Tần Vũ Tinh không phải thất lễ.

Cha Tần điềm đạm nói: “Bệnh viện nước ngoài đầu tư, kiếm được nhiều tiền thì trách nhiệm cũng lớn. Bắc Kinh tự chịu trách nhiệm lời lỗ, cho nên gấp gáp. Đây không phải làm cho nhà nước, tất cả đều là làm cho mình.”

Mọi người lại bắt đầu nói chuyện phiếm. Đột nhiên Điền Phương nhìn về phía Tần Vũ Tinh, hỏi: “Đúng rồi, ông xã em đâu mà sao không thấy tới.”

. . . . . .

Tần Vũ Tinh sửng sốt, mẹ Tần lạnh lùng nhìn chị ta hỏi: “Cái gì ông xã? Vũ Tinh nhà chúng ta còn chưa kết hôn đấy.”

“Ồ.” Điền Phương không để ý lắm, nở nụ cười: “Cháu chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Không phải em ấy đến nhà chúc Tết với một người đàn ông sao? Cháu còn tưởng là em rể đó.”

Tần Vũ Tinh cau mày, không nhiều lời.

“Chỉ là đính hôn mà thôi. Chia tay rồi.”

“Chưa gì hết đã chia tay rồi?” Điền Phương cao giọng hỏi. Mọi người dồn hết ánh mắt qua đây.

“Cũng là chuyện của mấy ngày trước rồi…”

“Cô Cả à…” Bà Nội len lén chọt chọt con gái, ý bảo bà nên chen vào nói. Nhưng cô Cả vì mới gặp lại con gái bị thất lạc, hôm nay chỉ muốn lấy lòng con gái, không thèm để ý người ta suy nghĩ như thế nào. Bà nói tiếp: “Quan hệ nam nữ bây giờ loạn lắm. Hôm qua mật ngọt như đường, hôm sau trở mặt là chuyện thường.”

Điền Phương lắc đầu, nói: “Ha ha, rất đáng tiếc. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Lúc ấy cháu còn cảm thấy người đàn ông kia thật đàng hoàng.”

“Chị nói xong chưa?” Tần Vũ Tinh chợt mở miệng: “Sang năm mới đừng nhắc chuyện này có được không? Khỉ gió mọi người ở đây đều được kết duyên với mối tình đầu của mình hết à?”

Mọi người không ai ngờ con gái sẽ nổi bão. Mẹ Tần kéo tay con gái lại: “Bỏ đi con.”

“Em bận trước bận sau có gì sai à? Vừa vào tới nơi liền nhắm vào em. Cô Cả, con gái của cô tốt như vậy cô đeo dính bên người mỗi ngày sao? Điền Phương, rốt cuộc em đắc tội với chị khi nào mà mỗi lần gặp mặt đều dùng giọng điệu chê cười này. Có gì muốn nói thì trực tiếp nói ra đi.”

Cô Cả im lặng, ông Nội ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, năm mới tới rồi, đừng gây nhau nữa. Ăn cơm!”

Tần Vũ Tinh hít vào một hơi, cúi đầu ăn cơm. Con bà nói, tốt nhất hôm nay đừng ai đụng đến cô. Chuyện của Hạ Thiên khiến cô đủ bực rồi, còn đưa tới một vị bị bệnh thần kinh Điền Phương này.

Cha Tần nâng ly lên, nói: “Một năm rồi lại một năm, vội vội vàng vàng ai cũng không dễ dàng. Mọi người cùng nhau nâng ly, chúc cha mẹ thân thể kiện khang, vạn sự như ý. Chúc cho mỗi gia đình nhỏ của chúng ta càng ngày nhiều điều tốt lành, bọn nhỏ thi vào được trường đại học lý tưởng.”

“Cạn!”

Tần Vũ Tinh cầm ly uống hết, sau đó lại rót thêm một ly, một ngụm đổ hết vào cổ họng. Dưới sự kích thích của rượu, cảm xúc của mỗi người đều dâng cao, không khí hòa dịu một chút. Không biết từ khi nào, diễɳðàɳl€qu¥đϕn Điền Phương đã ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ Tinh, nghiêng đầu nhìn cô một hồi.

Tần Vũ Tinh chú ý tới chị ta, trừng mắt nhìn chị ta hỏi: “Chuyện gì?”

“Không có gì.” Chị ta đốt điếu thuốc, nói: “Có ngại tôi hút thuốc không?”

“Khách sạn không được hút thuốc.” Tần Vũ Tinh thản nhiên nói.

“Tần Vũ Tinh, hiện giờ em có bạn trai không?” Điền Phương hỏi.

Tần Vũ Tinh hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì tới chị? Chẳng lẽ chị lại để mắt tới người đàn ông gặp mặt lần trước à? Tôi cho chị đấy.”

“Dẹp đi… trẻ con.” Điền Phương khinh thường nói: “Em đã có người trong lòng hả?”

“Ha ha.” Tần Vũ Tinh bật cười. Cô nhìn Điền Phương nói: “Chị không cảm thấy bản thân mình kỳ quái lắm sao? Không hiểu ra sao cả… Chị họ à, không phải chị nhìn trúng tôi chứ? Nhất kiến chung tình? Vì yêu sinh hận?”

Điền Phương liếc cô một cái: “Tôi thật có chút hận em.”

Tần Vũ Tinh không nói gì, nhìn chằm chằm chị ta hỏi: “Vì sao?”

Điền Phương kẹp điếu thuốc trên tay phải, nghiêng đầu kề sát lỗ tai của Tần Vũ Tinh nói: “Bởi vì em làm tổn thương người thân của tôi…”

“Hả?”

“Cho nên tôi cũng vậy, làm tổn thương người thân của em.” Điền Phương khẽ nhếch môi, phun ra một vòng khói.

“Biến thái.” Tần Vũ Tinh lạnh lùng nói.

Đùng một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng ra, là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi.

Thân hình người phụ nữ cao lớn, mang theo khẩu âm phương Bắc, ánh mắt dừng lại trên người cha Tần: “Ngụy quân tử, không phải anh nói đi công tác à? Không phải anh đã đáp ứng em về nhà ly hôn rồi kết hôn với em sao? Vậy mà bây giờ còn ngồi đây ăn cơm đoàn viên hả?”

Tần Vũ Tinh ngớ ra, chụp lấy cổ tay Điền Phương hỏi: “Chuyện này như thế nào?”

Điền Phương dùng sức rút tay ra, nói: “Em hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tôi không có bản lĩnh quản chuyện riêng tư của cha em.”

Tần Vũ Tinh bình tĩnh nhìn chị ta chằm chằm. Thật lâu sau, cô nói một cách lạnh lùng: “Tôi đã hiểu. Chỉ là người phụ nữ này làm sao biết được chúng ta ăn mừng năm mới chỗ nào! Là chị đưa tới!”

Cô không hiểu, cô thật sự không thể nào giải thích được. Trước kia cô chưa từng gặp qua người chị họ này.

“Điền Phương, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với chị, để chị chán ghét như thế, ngay cả dùng chuyện của cha tôi đạp tôi một cú muốn đả kích tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.