Thiên Sát thoáng do dự nhưng vẫn nói: “Lão đại, lúc nào thì chúng ta tới Táng Thiên trường thành?”
Mạc Tà cười đáp: “Không vội! Ma Kha tộc chúng ta đã đợi cả nghìn năm rồi, cũng chẳng thiếu gì một chút thời gian này”.
Thiên Sát gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Tà.
Ông ta nói: “Công tử, lần này có một vài kẻ thuộc dị vực đột nhiên tới tinh vực nơi đây, mục tiêu của chúng có thể chính là tên kiếm tu kia! Hơn nữa, chúng không muốn đối kháng chính diện với tinh vực Vị ương, nên muốn tạm thời liên thủ với Ma Kha tộc chúng ta. Thế nhưng mục tiêu của bọn chúng chỉ là tên kiếm tu kia thôi”.
Mạc Tà nói khẽ: “Có những ai tới?”
Ông lão trầm giọng đáp: “Có hai kẻ có cấp bậc tương đương Thiên Sát và Địa Sát, còn một kẻ khác…”
Mạc Tà nhìn ông lão. Ông ta liền nói khẽ: “Chỉ e cũng gần bằng công tử!”
Mạc Tà mỉm cười: “Thú vị đấy!”
Dứt lời, hắn ta ngẩng đầu nhìn về chân trời phía xa, nói khẽ: “Cung chủ Vị Ương gì đó khá mạnh mà! Mấy kẻ tới từ dị vực tất nhiên vẫn phải cố kỵ nàng ta rồi!”
Cung chủ Vị Ương!
Nghe thấy tên người này, vẻ mặt ông lão kia đột nhiên nghiêm túc hẳn.
Chỉ có những cường giả thế hệ trước mới hiểu được sự đáng sợ của người phụ nữ đó!
Mạc Tà đột nhiên cất tiếng: “Đi thôi, đi gặp mấy thiên tài tới từ dị vực kia coi sao”.
Dứt lời, hắn ta liền quay người rời đi.
Ở một nơi khác, Bạch tiên sinh đột nhiên nói: “Bảo Tiết Bạch Y về đi!”
A Quỷ lặng lẽ lui xuống.
Diệp Huyên cười khổ: “Trước đây ta còn tưởng mình là người vô địch trong số những người cùng cấp bậc.”