Trị thương!
Lúc này, Diệp Huyên chẳng nghĩ ngợi gì cả, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi!
Mệt mỏi quá rồi!
Lần này rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được thế nào là kiệt sức thực sự. Khắp người đều chẳng có nổi chút sức lực để mà nhấc tay lên nữa.
Có thể nói trận đánh vừa rồi là trận mà hắn được đánh sảng khoái nhất.
Cảm giác sảng khoái ngập tràn khắp người!
Qua trận đánh, hắn đã lĩnh ngộ được nhiều thứ, đồng thời cũng phát hiện ra nhiều điểm thiếu sót của bản thân.
Không đánh một trận hết sức với cao thủ thật sự thì bất kể có tu luyện ra sao cũng chỉ được đến một mức độ nào đó mà thôi.
Bởi vì học luôn phải đi đôi với hành!
Nhưng lúc này hắn đã không muốn nghĩ nhiều điều vậy nữa, hắn chỉ muốn an ổn nằm nghỉ thôi!
Cách đó không xa, Chu Sinh Sinh đi đến trước mặt người đàn ông mặc thanh sam, Thiên Sát và Địa Sát cũng đứng hai bên người đó.
Chu Sinh Sinh nhìn thoáng qua người đàn ông mặc thanh sam: “Mạc Tà?”
Người đàn ông mặc thanh sam mỉm cười: “Để ngươi thất vọng rồi, ta không phải Mạc Tà!”
Chu Sinh Sinh im lặng.
Một lát sau, Chu Sinh Sinh khẽ nói: “Đáng tiếc!”
Người đàn ông mặc thanh sam cười nói: “Đáng tiếc không được đánh với hắn ta một trận sao?”
Chu Sinh Sinh gật đầu:
Người đàn ông mặc thanh sam cười khẽ: “Ngươi nên cảm thấy may mắn!”
Chu Sinh Sinh bình tĩnh nói: “Thật sao?”
Người đàn ông mặc thanh sam cười cười, không nói gì nữa, khẽ nhắm mắt lại.
Chu Sinh Sinh nhìn về phía Thiên Sát và Địa Sát: “Các ngươi ai lên trước?”
Thiên Sát đứng dậy.
Uỳnh!
Hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra, sau đó lại nhanh chóng lao vào nhau lần nữa…
Trận đại chiến thứ hai bắt đầu!