Ông lão lạnh lùng nói: “Nghĩa là thanh kiếm này của ngươi rất rác rưởi, hiểu chưa?”
Diệp Huyên sa sầm mặt: “Tiền bối, kiếm này rác rưởi lắm sao?”
Ông lão cười lạnh lùng: “Kỹ thuật rèn đúc thanh kiếm này đạt tiêu chuẩn, nhưng nguyên liệu lại vô cùng rác rưởi. Nếu không nhờ có kiếm linh khá đặc biệt, nó thậm chí không được tính là nguỵ bậc Thánh”. ! Nói xong, lão ta ném thanh kiếm tới trước mặt Diệp Huyên: “Thanh kiếm này không được, đổi cái khác đi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Ta không còn cái nào nữa!”
Nói tới đây, hắn như nghĩ đến gì đó bèn cười khà khà: “Tiền bối, hay người rèn cho ta một thanh kiếm luôn đi. Kiếm và vỏ kiếm được chế tạo cùng nhau thì hoàn mỹ biết bao!”
“Ngươi nghĩ thì hay lắm!”
Ông lão trừng mắt nhìn Diệp Huyên: “Lão phu chỉ làm vỏ kiếm cho ngươi thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không lo lắng gì cả. Chỉ là tiền bối, ta vẫn chưa thể khống chế thanh kiếm này, lấy nó ra sẽ gây chấn động rất lớn”.
Ông lão trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó bảo: “Theo ta đến một nơi!”
Nói xong, lão ta đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Huyên vội vàng đi theo.
Diệp Huyên đi theo ông lão đến một lối vào dưới lòng đất. Hắn đi thẳng xuống dưới với ông lão, lần đi này mất khoảng gần hai canh giờ!
Khi bước ra khỏi một cánh cửa, tầm mắt trở nên sáng sủa, phía trước cách hắn trăm trượng có một đống đổ nát bỏ hoang.