Lúc này, vị đội trưởng của một trong bốn tiểu đội thuộc Thương Ưng chỉ muốn xé xác tên quân sư kia ra.
Lang Vương!
Đó là Lang Vương!
Người thanh niên tên là Vu Kiệt, mục tiêu của nhiệm vụ trị giá một trăm triệu đô, lại chính là Lang Vương - người đã mất tích suốt năm năm, từng khiến giới sát thủ và giới lính đánh thuê khiếp sợ.
Nỗi bàng hoàng cũng trào dâng, làm bùng lên sóng gió dữ dội trong lòng Liệp Ưng.
Hắn ta sợ.
Lúc này, nỗi sợ hãi còn nhiều hơn cả vừa rồi.
Người có tên, cây có bóng.
Thế có nghĩa là, người vừa giết đồng đội mình... là Lang Vương!
Bọn họ gặp được Lang Vương trong truyền thuyết.
Lúc này, dường như không còn từ ngữ nào trên thế giới này có thể hình dung được tâm trạng của Liệp Ưng, hắn ta muốn xé xác tên quân sư của mình, đồng thời còn muốn chạy trốn.
Trốn càng xa càng tốt.
Chân tay hắn ta bắt đầu run rẩy, ánh mắt hoảng loạn, thể hiện rõ sự sụp đổ trong nội tâm.
Hắn ta lùi về sau, với khoảng cách gần như vậy, dường như hắn ta đã nhìn thấy tử thần đang tới gần mình.
Nhìn thấy phản ứng của hắn ta, trên mặt Vu Kiệt không có một biểu cảm gì, trong lòng anh ghi nhớ vị trí mà Liệp Ưng vừa nói, nhìn về phía nhân viên báo tin.
“Lập tức gửi những thông tin vị trí này cho Lưu Soái, ngoài ra, bảo người của Long Tiễn dọn sạch nơi này đi“.
Một người lính giơ tay chào: “Rõ!”
“Lang Vương, có giết những người này không?”
Vu Kiệt: “Đánh ngất xỉu, buộc vào trên cây, để Lưu Soái xử lý“.
“Rõ!”
Dứt lời, bọn họ lập tức triển khai dọn dẹp hiện trường. Hai mươi người cùng hành động, chẳng mấy chốc những vết máu và dấu vết chiến đấu xung quanh đã bị xóa sạch, ba cái xác bị treo lên cây bằng dây thừng, còn đánh dấu vào đó, Liệp Ưng thì bị trói bên cạnh đồng đội mình.
Hắn ta không bị đánh ngất xỉu, nhưng tay chân lại bị trói chặt bằng một phương pháp đặc biệt, miệng thì bị bịt kít, không ho he được gì.
Thế nhưng, cho dù có kêu la được thì cũng chẳng có ai tới cứu hắn ta, bởi vì tốc độ của Long Tiễn rất nhanh.
Bị trói trên cây, nhìn Vu Kiệt dẫn đầu đội ngũ, ngày một xa dần rồi biến mất, nỗi sợ hãi trong Liệp Ưng dần vơi đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Chỉ có điều trong lòng hắn ta bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Đó là vinh hạnh.
Được nhìn thấy Lang Vương trong truyền thuyết ra tay, vậy mà vẫn còn sống, hắn ta đã rất may mắn rồi.
Những đội ngũ lính đánh thuê khác mà biết mục tiêu bọn họ đang đối mặt là Lang Vương Hoa Hạ một thời, không biết sẽ có phản ứng thế nào đây?
Sẽ suy sụp!
Sẽ hoảng sợ!
Sẽ như một bầy cừu phát điên, không biết đường về nhà.
Liệp Ưng cảm thấy như vậy.
Hắn ta cảm thấy, nếu cấp trên mà biết chuyện này thì e rằng cũng sẽ có phản ứng giống hắn ta, bởi vì đây là sự thật mà cả giới lính đánh thuê công nhận.
Đánh với Lang Vương, thì chắc chắn sẽ phải chết!
Năm năm trước, bởi vì trận chiến của Lang Vương, giới lính đánh thuê và giới sát thủ buộc lòng phải ẩn náu.
Năm năm sau, khi hai phe quyết định bước vào thế giới một lần nữa để khống chế chiến trường, bọn họ cũng sẽ bị hủy diệt vì sự trở về của Lang Vương.
Nỗi sợ hãi, sẽ ập tới!
...
...
“Tít tít tít...”
Tiếng còi báo động vang lên giữa vùng núi phía bắc rét lạnh.
Đây là một nơi nhất thiết phải đi qua để có thể tới trại Tuyết, là một nơi tuyết rơi quanh năm.
Tuyết trắng mênh mông, khiến ánh mắt trời ở đây không mấy ấm áp.
Quanh đây còn trú đóng không ít đội ngũ lính đánh thuê có địa vị, danh tiếng và uy tín lâu năm trong giới lính đánh thuê.
Trong lều trại ở một góc nọ, khi tiếng chuông báo động vang lên, một người đàn ông trung niên choàng tỉnh khỏi giấc mơ, hắn ta có bộ râu xồm xoàm, làn da ngăm đen, thân hình vạm vỡ cường tráng.
Trong mức nhiệt âm ba độ C, người đàn ông trung niên quản lý đội ngũ lính đánh thuê Thương Ưng chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu xanh quân đội.
Sắc mặt hắn ta rất nghiêm túc, tiếng chuông báo động dồn dập khiến hắn ta hoàn toàn dứt ra khỏi khoái cảm của giấc mơ, đẩy hai cô gái trẻ tuổi trong lòng ra rồi đứng lên.
“A!”
Hai cô gái bị đẩy ngã xuống đất, hơi lạnh làm bọn họ rùng mình co người lại, khóe môi hơi run rẩy.
“Sếp Thương Ưng, sếp làm gì vậy? Người ta lạnh quá“.
“Đúng thế, mới sáng sớm tinh mơ, ngủ thêm một lát nữa không được sao? Tối qua sếp chiến hăng quá, làm chị em chúng em mệt lắm đấy, lẽ nào sáng sớm sếp đã muốn...”
“Hì hì!”
Nói đến đây, cô gái mặc chiếc váy ngủ mỏng manh màu đen cười duyên một tiếng, cô ta có cặp chân thon dài, mái tóc tản ra hương thơm thoang thoảng.
Khuôn mặt còn hơi ửng đỏ vì ngượng ngùng.
Nhưng cô ta vừa dứt lời, người đàn ông trung niên trực tiếp cầm khẩu súng lục trên bàn lên, lẳng lặng chỉ thẳng vào đầu cô ta.
“Pằng!”
Chuông báo động đã ngừng lại, tiếng súng quanh quẩn trong lều trại rộng lớn.
“Pằng!”
Tiếp đó, lại là một tiếng súng nữa.
Cô gái xinh đẹp còn lại ngã xuống đất.
“Ồn ào!”
Thương Ưng lạnh giọng nói một tiếng, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào và đi ra ngoài.
Hai tên lính đánh thuê được trang bị súng ống đầy đủ bước tới.
“Đại ca!”
Thương Ưng gật đầu, chỉ vào hai thi thể nằm giữa vũng máu trên sàn nhà.
“Xử lý đi“.
“Vâng!”
Tên ác quỷ tàn nhẫn này chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc. Trong cái nhìn của hắn ta, lợi ích của mình là trên hết, trì hoãn thời gian của hắn ta thì sẽ phải chết.
Mà chuông báo động vang lên, xét theo mức độ nào đó thì có nghĩa là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Có thể mục tiêu của chúng ta được Long Tiễn bảo vệ, lúc mục tiêu rời khỏi biên giới, người của Long Tiễn cũng được điều đi theo“.
“Bởi vì nếu phiên dịch ra thì mấy chữ ấy là:
Kẻ xâm phạm Hoa Hạ, ắt phải diệt trừ!!!”
- ---------------------------