Đệ Nhất Lang Vương

Chương 515: Chương 515: Bắt đầu phản kích




Mệnh lệnh của ông cụ Lý đã bắt đầu gây nên một trận cuồng phong ở thủ đô.

Trận cuồng phong này đến thật đúng lúc.

Nhưng…cũng không đúng lúc.

Bên kia.

Sau khi tiêu diệt tiểu đội Liệp Ưng ở khu rừng nguyên sinh và rời khỏi biên giới, Vu Kiệt và hai mươi chiến sĩ đều không cho bản thân một chút thời gian nghỉ ngơi nào.

Do yêu cầu bí mật tuyệt đối đối với nhiệm vụ này, cộng thêm sự truy sát của hai tổ chức lớn là giới lính đánh thuê và giới sát thủ, nên Vu Kiệt đã tắt tất cả các thiết bị phát tín hiệu có thể lần theo dấu vết.

Kết quả là anh không hề nhận được tin tức của Lý Đại Năng.

Thời gian bảy ngày, rất căng thẳng.

Thời gian cho bọn không còn nhiều.

Đặc biệt là tên lính đánh thuê đang nhắm vào anh và tên sát thủ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Đứng trên một tảng đá gần bờ sông nào đó ở giữa khu rừng nguyên sinh, Vu Kiệt luôn cảnh giác với bất kỳ động tĩnh nào ở khu vực xung quanh.

Mặc dù hai mươi chiến sĩ này là cường giả của Long Tiễn, bất luận là kỹ năng bắn tỉa hay khả năng chiến đấu thì bọn họ cũng đều rất lợi hại, nhưng xét về kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn còn quá non trẻ so với nhóm lính đánh thuê này, những người đã sống ở vùng đất bị chiến tranh tàn phá suốt nhiều năm.

Nếu như chỉ có một mình thì Vu Kiệt hoàn toàn có thể lợi dụng kinh nghiệm phong phú của mình mà lặng lẽ đi đến trại Tuyết trong vòng bảy ngày.

Nhưng bây giờ không được.

Lưu Soái đã phái hai mươi chiến sĩ này đến chiến đấu cùng anh thì anh phải có trách nhiệm với bọn họ.

Bởi vì…

Bọn họ mới là hy vọng của tổ quốc.

Nước trên dòng sông này chảy rất xiết, những tia nắng chói chang xuyên qua những kẽ lá trong khu rừng gần đó chiếu xuống mặt đất, xua tan bóng tối và sự ẩm thấp xung quanh, đồng thời cũng khiến tầm nhìn của bọn họ được mở rộng hơn.

Phần giữa ở khu rừng nguyên sinh này có một cái tên.

Xương địa ngục!

Trong khu rừng này, ngoài rắn độc và thú dữ chỉ xuất hiện trên TV ra, bất kỳ hẻm núi và dòng sông nào có dòng nước chảy xiết vắt ngang qua thì cũng đủ khiến vô số nhà thám hiểm vừa nhìn thấy đã phải nản lòng.

Từ trước đến nay không một ai có thể sống sót vượt qua được dòng nước chảy xiết này cả.

“Lang Vương!”

Sau khi đã chuẩn bị bè gỗ xong, một người chiến sĩ liền đi đến sau lưng Vu Kiệt.

Sau mười hai giờ mệt mỏi thức suốt đêm, sắc mặt của hai mươi chiến sĩ đã xuất hiện vẻ mệt mỏi.

Nhưng cho dù như vậy, đôi mắt kia vẫn vô cùng sắc bén.

“Làm xong rồi sao?”

Chiến sĩ đó gật đầu: “Ba chiếc bè gỗ, tất cả đều đã làm xong”.

Nghe vậy, Vu Kiệt không có phản ứng gì, anh suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Bảo các anh em nghỉ ngơi một lát đi!”

“Nghỉ ngơi?”

Chiến sĩ đó ngây người: “Nếu như bây giờ nghỉ ngơi…nếu bị kẻ địch đuổi kịp thì phải làm sao? Lúc nãy trinh sát viên của chúng tôi vừa điều tra được khu vực bên ngoài cách đường chính mười ki lô mét có động tĩnh, nếu như bọn chúng biết được vị trí cụ thể của chúng ta thì không đến nửa tiếng nữa đã có thể đuổi kịp chúng ta rồi, hay là chúng ta xuất phát sớm đi!”

Vu Kiệt lắc đầu: “Bọn chúng không tìm được vị trí của chúng ta đâu”.

Chiến sĩ đó nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Vu Kiệt: “Vì bọn chúng sợ chết”.

“…”, chiến sĩ: “Sợ chết?”

“Ừm, lính đánh thuê đều là đám người vì tiền nên mới thi hành nhiệm vụ, nhưng nếu như cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng thì bọn chúng sẽ từ bỏ nhiệm vụ, nếu như trên thế giới này có một cấp bậc cho người sợ chết thì bọn chúng sẽ được xếp đầu tiên, đương nhiên đó là đa số”.

Vu Kiệt giải thích cho người chiến sĩ trẻ tuổi này hiểu.

Bất kể là võ giả hay là người thường cũng đều vô cùng yếu đuối khi đối mặt với thiên nhiên.

Mặc dù Vu Kiệt đã từng ở tù suốt năm năm, chưa từng chiến đấu, nhưng điều này không có nghĩa là kinh nghiệm chiến đấu của anh bị sụt giảm.

Chiến sĩ: “Lang Vương, ý của anh là…”

“Bọn chúng sẽ không đến đây đâu, nơi này gọi là xương địa ngục, ngoài con đường chính kia ra thì không có con đường nào khác có thể đi được cả, cho nên trong mắt đám người đó, nếu muốn sống thì chỉ có thể đi đường đó mà thôi, còn những nơi khác đều ẩn chứa những nguy hiểm mà người ta không thể ngờ tới”.

Chiến sĩ: “Vậy tại sao anh lại chọn đi đường này?”

Vu Kiệt khẽ híp mắt lại, trong đầu hiện lên ký ức năm xưa: “Tôi đã từng đến đây truy sát ba mươi tên Địa Ma!”

Bởi vì đã từng đến.

Nên hiểu rất rõ.

Thi thể của ba tên Địa Ma được tìm ra cách đường biên giới khoảng ba km.

Nhưng vị trí chiến đấu thật sự là bao gồm cả khu rừng nguyên sinh này.

Không ai biết năm năm trước, trận đấu vượt biên đó kịch liệt như thế nào.

Cũng không ai biết, trận chiến đó rốt cuộc đã kéo dài mấy ngày.

Có lẽ sau khi nói xong câu này, người chiến sĩ kia dường như đã hiểu được gì đó nên không hỏi thêm nữa.

Nghỉ ngơi tầm một tiếng đồng hồ, đoàn người Vu Kiệt lại tiếp tục lên đường.

Chiếc bè gỗ dùng để đi đường thủy có hơi thô sơ, nhưng mà một chiếc có thể chứa được bảy người, sau khi xóa hết tất cả các dấu vết để lại, chiếc bè gỗ bị ném xuống mặt nước, mọi người ngồi lên đó chuẩn bị xong xuôi thì liền cắt chiếc dây buộc vào bờ rồi bắt đầu đi.

Xuất phát!

Dòng sông này chảy xuyên qua toàn bộ khu rừng, với tốc độ của dòng chảy này thì chỉ mất hai tiếng đồng hồ để băng qua khỏi khu rừng.

Nhưng không thể tránh khỏi việc sẽ có người mai phục trên đường này.

Vu Kiệt đứng ở trên chiếc bè đi đầu, trong khi ổn định bản thân để không bị tốc độ dòng nước hất xuống thì anh cũng phát ra một luồng hóa kình bao vây khắp bầu không khí xung quanh.

Võ giới của Hoa Hạ có một quy tắc.

Nhưng đã rời khỏi quốc gia, anh không cần phải tuân thủ cái gọi là quy tắc này nữa.

Để đưa hai chiến sĩ Long Tiễn này trở về nguyên vẹn, anh phải thật nghiêm túc.

May mắn thay, năng lực của hai mươi chiến sĩ tinh nhuệ này không phải quá yếu, khi vượt qua hẻm núi 33 - khúc cua nguy hiểm nhất, bọn họ đã không mắc phải sai lầm nào cả, vượt qua nơi nguy hiểm nhất một cách hoàn hảo và đến được khúc cuối cùng của dòng sông.

Trên đường đi, Vu Kiệt không hề phát hiện thấy điểm bất thường nào.

Họa tiết hình con sói trên tay cầm toát lên màu vàng óng ánh.

Mặt sau chiếc dao không có màu sắc phô trương, nhưng trong nước lại có màu đỏ nhàn nhạt.

Giống như màu máu.

Đó là chiếc dao găm của Lang Vương!

Trong làn nước, Vu Kiệt thăm dò nhìn về phía hai bên bờ sông, ánh mắt nghiêm nghị.

“Chán sống rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.