“Cẩm Tú!”
Tỉnh dậy sau một giấc mơ, một giọt sương sớm bắn lên trên trán Vu Kiệt.
Anh bật mạnh dậy khỏi mặt đất, chạm vào những mảng lá rụng phủ kín khắp xung quanh.
Đống lửa đêm qua được đốt cháy bây giờ đã tắt ngấm ở một nơi gần đó.
Cũng may nơi ẩn náu này đủ bí mật, không hề bị bại lộ vị trí, cả người Vu Kiệt nặng trịch, thở hổn hển, anh vừa mới gặp phải ác mộng.
“Cẩm Tú…”
Anh mơ thấy Dương Cẩm Tú bị bắt, bị nhốt ở một nơi tối tăm, trong khoảng không khí ẩm ướt là cảm giác lạnh lẽo rét đến thấu xương, từng chút từng chút một...đều đâm xuyên vào tim.
Cảm giác đó phảng phất giống như thật, nghĩ đến chuyện từ sau khi rời khỏi Ninh Thành đến bây giờ, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Dương Cẩm Tú, sau đó không có bất kỳ liên lạc nào cả...
Trong lòng Vu Kiệt lại xuất hiện thêm một loại cảm giác áy náy!
Là một người đàn ông, nhưng không thể ở bên cạnh cô.
Nghĩ đến chuyện Triệu Lệ Lệ còn đang ở bệnh viện, Vu Kiệt tính toán thời gian, nếu như vượt qua được khảo nghiệm của tổ chức Đệ Nhất thì có lẽ lúc này Lý Đại Năng hẳn đã trở về rồi.
Cho nên...
“Xin lỗi, Cẩm Tú“.
Anh thở dài.
Đã là sáng sớm ngày thứ năm rồi, đêm qua tuyết trắng lại phủ thêm lên ngọn núi tuyết này một chiếc áo bông dày hơn, đống lửa đã tắt, không khí lạnh lẽo khiến buổi sáng vừa tỉnh dậy có chút thê lương.
Vu Kiệt lắc đầu, hít một hơi thật sâu.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Lỗ Phi Nhã.
“Tỉnh rồi?”
Vu Kiệt quay đầu nhìn về phía Lỗ Phi Nhã đang bị dây thừng trói thẳng đứng: “Ngủ ngon không?”
Xuất phát từ tính lịch sự, anh bất giác hỏi một câu.
Sắc mặt Lỗ Phi Nhã rất khó coi: “Không thể không nói, mặc dù Lang Vương là một anh hùng, nhưng lại không phải là một người đàn ông thương hoa tiếc ngọc, anh có biết một người đàn ông trói một người phụ nữ vào cây, suốt một đêm không thèm cho thêm quần áo giữ ấm gì cả, buổi sáng thức dậy còn cố ý hỏi một câu, ngủ có ngon không? Chuyện này rất mất phong độ”.
“Cũng rất bất lịch sự“.
“Càng có chút thiếu đòn“.
Vu Kiệt cười: “Trước khi đối xử với cô như một người phụ nữ thì tôi phải xem cô là một sát thủ, dù sao cái đầu của tôi trong mắt những người sát thủ như cô cũng có giá trị lên đến một trăm triệu, tôi không thể để cô có bất kỳ cơ hội nào phản kháng nào”.
“Anh không sợ tôi chết cóng sao?”
Vu Kiệt lắc đầu, không thèm để ý: “Hôm qua, sau khi cô gọi xong cuộc điện thoại đó, cô chết hay không chết, đối với tôi mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì”.
“Máu lạnh“.
Nghe xong những lời này, nếu như không phải nghĩ đến kế hoạch của mình, e là Lỗ Phi Nhã đã thật sự tức đến hộc máu, cô ta nói một câu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng giấy tiếp theo.
Vu Kiệt lạnh lùng cười, anh di chuyển đến gần Lỗ Phi Nhã nhanh như chim ưng, một luồng sát ý ngưng tụ lại bao vây khắp người cô ta.
“Hai chữ máu lạnh này? Cô có tư cách gì mà nói?”
Cô không có tư cách.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Vu Kiệt: “Các người ở trong ngành sát thủ này vì tiền mà chấp hành nhiệm vụ, sau khi giết chết mục tiêu, có từng nghĩ đến cha mẹ mục tiêu sẽ sống như thế nào, có nghĩ đến những người phụ nữ mất chồng và những đứa trẻ mất bố, sau này sẽ sống tiếp như thế nào không?”
“Các người đều mặc kệ, chỉ biết đoạt mạng người khác, có tư cách gì mà nói tôi máu lạnh?”
“Cô xứng không?”
Ba câu nói, giống như một cây gậy tàn nhẫn hất tấm màn che của nghề này ra.
Bản thân chính là người máu lạnh lại đi dùng hai chữ máu lạnh này mà đánh giá người khác, chuyện này ngẫm lại thật sự rất buồn cười.
Lỗ Phi Nhã giật mình, sau đó đồng tử co rúm lại, trầm giọng nói: “Vậy còn anh thì sao? Những chuyện anh đối xử với tôi bây giờ so với sát thủ có gì khác nhau đâu chứ?”
Vu Kiệt: “Cô cảm thấy bản thân rất có lý?”
“Nếu tôi là người khác, nếu mục tiêu lần này là một người khác, nếu như sau trận chiến đấu ngày hôm qua, tôi bị bắt, thì cô sẽ làm như thế nào, có phải tôi sẽ chết không, còn cơ hội mà ở đây nói chuyện với cô không?”
“Vì tiền mà giết người, đây là một chuyện cực kỳ đáng xấu hổ, nhưng cô đã làm rồi, thì cần gì phải ở đây làm bộ làm tịch với tôi chứ?”
“Có đúng hay không, hiện tại cũng chả sao cả, ở Hoa Hạ có một câu nói, tôi có thể tặng nó cho cô, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu như cô đã là giặc, vì mạng sống, trước hết cô phải dựa theo cơ hội tôi cho cô mà sống tiếp“.
Cô có tài ăn nói của cô.
Tôi có đạo lý của tôi.
Vu Kiệt không có bất kỳ phản ứng gì, sắc mặt không hề thay đổi, anh cất bước tiến về phía Lỗ Phi Nhã: “Nghe điện thoại đi, nói với bọn họ đặt Tâm Liên tại chỗ rồi lập tức rời đi, đừng nghĩ đến những thủ đoạn chơi xỏ, tôi có thể giết chết cô”.
Nói xong, anh đi đến trước mặt cô ta, nhấn nút nghe điện thoại.
“Tích!”
Chờ Lỗ phi Nhã nói chuyện.
Lỗ Phi Nhã cũng không sốt ruột.
Giọng nói trong điện thoại vang lên.
“Cô chủ“.
Lộ Phi Nhã nhìn Vu Kiệt: “Anh còn nhớ những gì anh vừa nói với tôi không?”
“Ồ đúng rồi, anh không nên nói chuyện, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, sau khi anh nói xong những lời đó, tôi rất tức giận, với tư cách là cô chủ của tộc Thánh Đường, hậu quả của việc khiến tôi tức giận thì người đó phải trả giá rất đắt“.
“Hiện tại tôi thu hồi lại lời mời với anh vào hôm qua, cho nên...”
Lỗ Phi Nhã ngừng lại.
Ánh mắt dừng lại bên ngoài vị trí ẩn náu.
Vu Kiệt nhíu mày, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng.
Lỗ Phi Nhã: “Còn không ra tay? Chờ tôi chết sao?”
“Bốn vị La Sát!”
- ---------------------------